Ác Giả Ác Báo - Chương 3
9
Chị dâu với trai phòng bệnh, vốn dĩ mặt còn đầy nụ giả tạo, thấy chăm sóc đang chăm sóc bố bên cạnh.
Mặt lập tức sụp xuống.
“Ai đây?”
Chị dâu hỏi.
Mẹ sắc mặt với cô .
Đỡ bố từ từ dậy, giọng lạnh nhạt : “Người chăm sóc thuê.”
Chị dâu cảm thấy như trời sập.
Lập tức giả vờ nữa, chạy qua la lối:
“Ôi trời ơi, các còn thuê chăm sóc, đắt đỏ biết bao, hai già đã tiết kiệm mấy chục năm , đến già còn học đòi phung phí?”
“Một ngày chăm sóc đã tốn hai trăm tệ, đã viện hơn một tháng , chẳng tốn gần một vạn ? Các tiết kiệm số tiền mua cho em một cái túi xa xỉ còn hơn, các thật đủ lợi hại, biết thông cảm cho khác chút nào.”
Chị tự tìm một cái ghế xuống, nhếch mép trơ trẽn chỉ trích mẹ .
“Mẹ, mẹ vốn giỏi nhất là chịu khổ, bây giờ đã làm ? Còn trốn tránh làm việc?”
Mẹ đây đúng là đủ chịu khổ.
Người ăn ngũ cốc, khó tránh khỏi bệnh tật.
Mẹ bệnh nhưng luôn chỉ chịu đựng, thể uống thuốc giải quyết thì tiêm, thể tiêm giải quyết thì nhập viện.
Chỉ nghĩ tiết kiệm một chút, kiếm thêm một chút, để đưa thêm cho đứa con trai quý báu đã lập gia đình.
Chỉ sợ chịu thiệt.
Đối với sự vô lý của chị dâu , bà luôn chọn nhẫn nhịn, nhưng bây giờ cứng rắn hơn nhiều.
Đối với chị dâu là một tràng đáp trả:
“Tôi tiêu tiền kiếm, liên quan gì đến cô, ở đến lượt cô khua môi múa mép? Tiền tự kiếm, tiêu thế nào thì tiêu thế đó.”
“Được thôi, tiết kiệm tiền chăm sóc để mua túi cho em cô , cô làm công việc của chăm sóc , cô đến chăm sóc bố cô !”
“Khụ khụ khụ.”
Chị dâu ngờ mẹ như , lập tức khan từ chối.
“Tôi chắc chắn thể chăm sóc, lý do con dâu chăm sóc bố chồng.”
Chị nghiêm chỉnh lý lẽ.
“Hơn nữa, thẳng với các quan hệ gì, các sinh nuôi , còn phục vụ các dưỡng lão? Bà già tính toán khá kêu đấy.”
Tôi , đáp trả chị dâu .
“Bảo chị chăm sóc bố mẹ , chị chị là ngoài, chị tìm bố mẹ lấy tiền, chị chị là con dâu, lấy tiền cho chị là chuyện đúng, chị dâu chị thật biết làm , lợi lộc đều để chị chiếm hết.”
“Còn nữa, thế giới , từng bố mẹ chồng nuôi con trai , còn nuôi con dâu, chị thực sự coi bố mẹ là trâu ngựa miễn phí chuyên làm việc kiếm tiền cho chị?”
“Mẹ bảo chị chăm sóc bố còn trả tiền cho chị thì chị gọi đó là tính toán, chị gọi là gì? Trực tiếp lợi dụng già? Chị thật giỏi.”
Tôi là sợ mất mặt.
Lời dứt, tất cả mọi trong phòng bệnh đều chị dâu .
Mọi bàn tán xôn xao.
“Trời ơi, con dâu gia đình là loại ?”
“Nhìn ăn mặc lộng lẫy cỡ đó, thấy bố mẹ chồng đã viện, còn ở đây đòi tiền?”
Chị dâu vốn mặt dày hơn tường thành.
Từ đến nay, đều là chị mắng khác, chỉ trích khác, lý do cho khác chị .
Bây giờ chị ở nơi công cộng chỉ chỉ trỏ trỏ, ngượng đến mặt đỏ.
Thật đáng đời.
Chị còn tưởng, cả đời chỉ chị mắng khác chứ chẳng ai quyền mắng chị .
Anh trai ở bên cạnh nhịn nữa.
Tên hèn nhát còn nhảy chuyện thay chị , còn trong phòng bệnh chỉ , lớn tiếng quát tháo:
“Lâm Khả Khả, mày chuyện với chị dâu như ? Không lạ gì chị dâu mắng mày!”
“Mày mau xin !”
“Mày còn dám chị dâu mày, ai cho phép mày ?”
Mẹ bật dậy tát mạnh một cái.
“Đồ khốn nạn! Vậy ở đây làm gì? Anh ngày nào cũng treo cái danh con trai duy nhất miệng ?”
“Bố viện hơn một tháng , cái đứa con trai duy nhất đã lộ mặt ? Đến thăm bố ? Em gái ngày nào cũng đến, hiếu thảo hơn nhiều.”
“Ngày ngày cũng chỉ biết xin tiền mẹ, xin tiền thì chạy nhanh như bay, cần chăm sóc thì chết ở bên ngoài? Sao , tao ĐM đẻ mày là để đòi nợ !”
Anh trai che khuôn mặt sưng vì tát, đau đến nhăn mặt, quan điểm méo mó đến tận cùng:
“Mẹ, mẹ hồ đồ lý , mẹ xem trong phòng bệnh, ai là con trai chăm sóc bố mẹ? Toàn là con gái! Không thì sinh con gái làm gì!”
Mẹ tức đến khói bay từ mũi.
“Vậy tao đẻ mày làm gì?”
Anh trai còn như là lý hơn:
“Mẹ sinh con là để chăm sóc bố mẹ ? Vậy mẹ thật ích kỷ.”
“Con từng thấy ai làm mẹ ích kỷ như mẹ! Mẹ vợ con còn hơn mẹ nhiều.”
Câu khiến mẹ lập tức vỡ òa.
Mẹ nước mắt tuôn rơi:
“Ừ, bằng mẹ vợ , tiết kiệm ăn tiêu để mua nhà mua xe cho , để với mẹ vợ trong nhà mới bật điều hòa, với bố những thứ thể cho thể cho, đều cho hết, nhưng vẫn thỏa mãn, chúng ích kỷ, , sẽ ích kỷ cho thấy.”
Bà chỉ chị dâu .
“Cô thường , chỉ sống một đời, tuyệt đối thể để bản thân chịu thiệt ? Nên cô từng để bản thân chịu thiệt, tâm an lý đắc lấy tiền bố mẹ chồng tiêu tiền bố mẹ chồng, từng để bản thân chịu thiệt.”
“Vậy, với ông xã lẽ nào chịu thiệt ? Chẳng lẽ chúng là , chỉ sống một đời? Chẳng lẽ chúng là loại tiện dân sinh ?”
“Bây giờ cho cô biết, chiếc xe đó là mua, bây giờ lập tức trả , ngoài , căn nhà mua cho các , khi xuất viện, cả nhà chúng sẽ đến ở, bố cô bây giờ chân tiện, cầu thang nhà cũ của chúng hỏng, ai thích ở, đó ở, phúc của ai đó hưởng.”
Chị dâu thấy thì gấp đến nhảy lên.
“Cái gì, bà lấy xe của , còn ở trong nhà ? Tôi cho phép!”
“Kiên quyết cho phép!”
Mẹ cô hung dữ.
“Ở đây đến lượt cô ?”
“Cô hiểu rõ, mới là mua nhà mua xe! Còn lắm mồm, coi chừng vứt tất cả các ngoài, con trai còn , con dâu như cô thì đáng mấy đồng? Không ngoài đường, thì mau dọn phòng ngủ chính cho !”
Chị dâu với trai sững sờ.
…
10
Một tháng , theo bố mẹ chuyển nhà mới của trai .
Căn nhà mà bố mẹ đã trả bộ, ba năm mà chúng từng phép một lần nào!
Mẹ dìu bố mới hồi phục lâu, bước căn nhà mới, phòng khách rộng rãi, tivi siêu lớn, và nhà bếp sáng sủa, nước mắt kìm nén trong khóe mắt.
“Ông già.”
Giọng mẹ run rẩy:
“Ông xem, đây là căn nhà mà hai già chúng đã dùng nửa đời để mua, cũng đến lúc chúng hưởng thụ .”
“Phải .”
Bố , xúc động dùng tay áo lau nước mắt.
Sau khi nhà, chúng phát hiện bố mẹ chị dâu cùng với em trai, em dâu của cô , cả nhà, đều ở phòng khách.
Nhàn nhã xem tivi, tận hưởng cuộc sống.
Cả nhà hút máu vẫn !
Năm trai kết hôn làm ầm lên, nhất định bố mẹ dốc hết tiền mua một căn nhà lớn.
Căn nhà 176 mét vuông, tổng cộng bốn phòng ngủ.
Chị dâu đúng là lên kế hoạch khá .
Hơn 200.000 tệ tiền sính lễ, tiên cho em trai ruột mua một căn hộ trong thành phố.
Ngoài căn nhà bốn phòng, hai vợ chồng họ một phòng, bố mẹ chị một phòng, em trai, em dâu đến một phòng, họ hàng bên nhà ngoại đến chơi, còn để một phòng khách.
Thì cuối cùng, bỏ tiền, nửa viên gạch trong nhà đều liên quan đến họ.
“Xin , mời cút ngoài!”
Mẹ kìm nén lửa giận, giọng bình tĩnh.
Chị dâu thì nổi giận.
Xông lên la hét: “Bà chuyện với bố mẹ kiểu gì !”
Mẹ đối diện với mắt chị , giết trong vô hình.
“Vậy bình thường cô chuyện với kiểu gì?”
Mẹ lấy tin nhắn thoại phát điên của chị dâu.
Mở đại một đoạn đều là tiếng gầm thét chửi cha mắng mẹ.
“Bảo mẹ mày cút cho tao!”
“Con già chết dẫm !”
“Cứ xem , mẹ mày bây giờ chịu cố gắng kiếm tiền, ai đưa tiễn bà !”
Mẹ nhẹ nhàng vỗ mặt chị dâu , đầy vẻ khiêu khích.
“Sao? Con dâu yêu quý của , phép vua thua lệ làng? Cô chơi tiêu chuẩn kép?”
“Tôi cũng nên để bố mẹ cô thử, họ đã dạy loại gì? Thượng bất chính hạ tắc loạn!”
Chị dâu nóng nảy, giằng tay mẹ , nhưng đấu sức mẹ .
Đùa .
Mẹ là vác năm mươi cân bột mì thở dốc!
Chị dâu la lớn: “Lâm Bằng, Lâm Bằng đồ chết tiệt , cứ đó , để mẹ bắt nạt em như !”
Mẹ tay đẩy cô ngã lên sofa.
“Cô kêu gào cái gì? Cô bảo nó cũng vô ích, nó làm chủ !”
“Cô nhất nên hiểu rõ, căn nhà là bỏ tiền mua bộ, tên cũng là tên !”
Anh trai năm đó tiêu xài lớn vay nặng lãi, sợ chủ nợ tìm đến, tịch thu tài sản, nên đã đăng ký tên nhà tên mẹ .
Định đợi bố mẹ giúp trả hết nợ, mới chuyển tên.
Không ngờ, đợi đến ngày đó thì đã cãi to với bố mẹ.
Ngoài , còn làm giả giấy chứng nhận nhà lừa vợ nên mới tạo tình cảnh hôm nay.
Chị dâu ỉu xìu như một đống bùn, gục xuống sofa.
Tính khí chị dâu vẫn nóng nảy.
chỉ cần chị dâu bắt đầu chửi.
Mẹ lười phản ứng, trực tiếp ấn đầu chị dâu bồn rửa, rửa sạch miệng chị .
“Cô thử chửi lần nữa xem.”
“Bà già cả đời ăn muối còn nhiều hơn cơm cô ăn.”
Anh trai đến phụ họa.
Mẹ : “Anh cũng cút, đứa con trai như .”
Tiếp theo, khi dạy dỗ chị dâu một trận, chị dám kiêu căng nữa.
Mắt trừng trừng mẹ , nhẫn nhịn nuốt những lời thô tục bụng một cách miễn cưỡng.
…