Báo Thù - Chương 1
1
Trong phủ An vương, tại yến tiệc ngắm hoa.
Tân phong phu nhân Mai thị đến muộn, sắc mặt chẳng chút bối rối, ngược đầy vẻ đắc ý: “Vương phi thứ tội, đêm qua Vương gia ở phòng , ngủ muộn quá. Hôm nay còn dặn nha cần gọi dậy, đến lúc tỉnh thì trời đã sáng, vì thế mới đến muộn.”
Hôm nay nàng cố ý mặc một bộ trang phục màu hải đường đỏ thêu đầy chỉ vàng, càng tôn lên thân hình đầy đặn, mặt mày rạng rỡ như hoa đào.
An Vương phi mỉm hiền hậu: “Không , đang mang thai, bổn cung thương , cũng như Vương gia .”
Mai phu nhân kiêu ngạo : “Vương phi từng thai, nỗi khổ khi mang thai chắc là thể hiểu .”
Nụ mặt Vương phi cứng đờ : “Bổn cung và Vương gia là phu thê một thể, con của Vương gia, tất nhiên cũng là con của bổn cung.”
Nàng lộ sắc mặt mà liếc một cái.
Ta khẽ gật đầu, hiệu mọi chuyện đã sắp đặt thỏa.
Yến tiệc tổ chức tại hoa viên trong phủ, cúc nở rực rỡ, các phu nhân tiểu thư theo đường ngắm hoa đều ngớt lời khen.
Mai phu nhân ngắm một lát, lẽ cảm thấy nhàm chán. Nàng lập tức dậy, chẳng quan tâm mọi xung quanh, thẳng về phía hồ.
Giữa mặt hồ một cây cầu nhỏ, dẫn đến thư phòng của An vương ở giữa hồ.
Thư phòng là nơi quan trọng, tất nhiên phép tùy tiện tiếp cận.
Mai phu nhân đang sủng ái, đang mang thai, nên ai dám cản.
Khi đến giữa cầu, Mai phu nhân đột nhiên trượt chân, ngã thẳng xuống hồ!
Nha bên cạnh lẽ hoảng sợ, vội đưa tay kéo nhưng chỉ kịp giật một mảnh vải áo.
“Bõm” một tiếng, nước bắn tung tóe.
Nha cuối cùng cũng tỉnh táo , hoảng loạn hét lên: “Người mau đến đây! Phu nhân rơi xuống nước !”
Thị vệ canh giữ thư phòng thấy, nhưng chần chừ dám tiến lên.
Cứu vốn là chuyện , nhưng tránh việc tiếp xúc thân thể, nếu Vương gia trách tội…
An vương phi lo lắng : “Còn đó làm gì! Mau tìm vài bà vú biết bơi đến!”
Đợi đến khi mấy bà vú hốt hoảng chạy tới, cứu Mai phu nhân lên bờ, thì bụng nàng đã to như cái trống, mặt mày trắng bệch như giấy.
Một nha tinh mắt chỉ Mai phu nhân, kinh hoảng hét lên: “M/á/u, nhiều m/á/u quá!”
2
Mai Uyển Trung.
Thái y lắc đầu, thở dài : “Đứa trẻ giữ nữa , thân thể nhiễm lạnh, e rằng cũng khó mà…”
An Vương phi lộ vẻ tiếc nuối, nhẹ giọng an ủi Mai phu nhân mặt mày tái nhợt: “Muội nhất định giữ gìn sức khỏe, sẽ đứa con khác thôi.”
Ta theo Vương phi rời khỏi đó. Sau lưng vọng tiếng phụ nữ gào như phát //ên.
Hồng Hạnh lấy lòng : “Nô tỳ dáng vẻ thường ngày mắt cao hơn đầu của nàng mà thấy giận thay cho Vương phi! Giờ thì , mất con , xem nàng còn dám kiêu ngạo, hống hách thế nào nữa!”
Vương phi tâm trạng , giọng cũng tràn đầy niềm vui: “A Âm, đa tạ ngươi. Tối nay ở dùng cơm với !”
Ta xoa bụng bầu, từ chối: “Có thể chia sẻ nỗi lo cùng Vương phi là phúc của . Chỉ là đã hẹn với đại sư Liễu Không ở chùa Hoàng Giác, sáng mai cầu phúc, nên đêm nay về chuẩn một chút.”
Vương phi cũng đưa tay sờ bụng : “Được, khi cầu phúc về thì chúng gặp mặt.”
Ta cung kính cáo lui.
Đi nửa đường, bỗng phát hiện chiếc khăn tay mang theo rơi mất.
Nhíu mày suy nghĩ một lúc, lẽ là để quên ở chỗ Vương phi.
Nếu là vật khác thì cũng thôi . chiếc khăn là do Thẩm Trường An từng mũi từng đường tự tay khâu tặng . Là vật duy nhất để cho , là kỷ vật vẫn luôn gìn giữ.
Ta liền đầu, trở viện của Vương phi.
Vừa nghĩ, Mai phu nhân giờ đã còn là mối lo, hậu viện trong phủ cũng chẳng ai dám làm trái ý Vương phi nữa.
Sau khi phu quân mất, nàng đối xử với vô cùng . Quan tâm chăm sóc, thường xuyên ban thưởng, mời đến phủ tụ họp. Thế nên dù còn phu quân, khác vẫn vì nể mặt Vương phi mà kính trọng .
Ta cũng đã giúp nàng xử lý hậu viện phủ vương một cách sạch sẽ, gọn gàng.
Khi bước sân, khỏi nhíu mày: “Sao hôm nay nha trong viện lười nhác như , chẳng thấy ai cả? Chẳng lẽ Vương gia trách phạt Vương phi ?“
Ta bắt đầu lo lắng, định nhanh chóng lấy khăn hiến kế cho Vương phi.
Vừa bước đến bên cửa sổ, liền thấy giọng đắc ý của Hồng Hạnh: “Chỉ cần Vương phi cau mày một cái mặt nàng , nàng đã xử lý Mai phu nhân . Loại ng//u ng//ốc như , cũng xứng Hoàng hậu khen ngợi, còn mơ tưởng ban hôn với Vương gia? Giờ , thể so với dù chỉ một chút chứ?”
Giọng Vương phi vẫn dịu dàng như mọi khi: “Hoàng hậu nương nương tất lý lẽ của .”
Hồng Hạnh khẽ: “Giet phu quân của nàng , mà nàng cảm kích , đời chắc chẳng thể tìm kẻ ng//u ng//ốc thứ hai như thế !”
3
Ta ngoài cửa sổ, cảm giác như thế giới gần như sụp đổ.
Thì cái chet của phu quân là vì gặp nạn!
, chân thiên tử, trong hoàng thành, làm thể xuất hiện sơn tặc? Lại còn trùng hợp đến mức, chỉ giet mỗi phu quân ?
Không, kẻ nàng giet là phu quân, mà là !
Chỉ vì năm đó Hoàng hậu từng ý định ban hôn cho An Vương, nàng sinh lòng đố kỵ!
Trương Chi Chi, đồ đàn bà độc ác!
Thật nực khi ngươi luôn tự xưng xuất thân danh môn, còn cha làm Thượng thư Lễ bộ!
Xem , kẻ ngạo mạn vô lễ nhất chính là ngươi!
Nực thay, từ đầu đến cuối hề biết Hoàng hậu từng ý định đó, thậm chí còn từng triệu kiến để xem mặt.
Nghĩ thì, đó chỉ là một câu vu vơ của Hoàng hậu, kẻ tâm cơ thấy truyền đến tai Trương Chi Chi.
Ta về xe ngựa với đầu óc mơ hồ rối loạn, khiến Lục Trúc hoảng hốt khi thấy bộ dạng của .
Trước cổng vương phủ nhiều tai mắt, nàng vội nắm chặt tay , lớn tiếng với phu xe: “Vương bá, làm phiền ông nhanh một chút, phu nhân đã mấy ngày nay khỏe, hôm nay mệt mỏi, kinh sợ nữa, mau mau về phủ tĩnh dưỡng mới !”
Ta trong xe ngựa, nước mắt tuôn như suối. vẫn cố c//ắn chặt môi, dám bật thành tiếng.
Lục Trúc chẳng màng quy củ, ôm chặt lòng đầy xót xa: “Tiểu thư, rốt cuộc đã gặp chuyện gì ?”
Nàng là nha lớn lên cùng , là thân cận nhất với .
Ta nghẹn ngào, nghiến răng nghiến lợi sự thật: “Phu quân, là An Vương phi hại chet!”
Sau khi về phủ, lên cơn sốt cao, mê man suốt một ngày một đêm.
Ta như thấy phu quân giường.
Chàng nhẹ nhàng vuốt trán : “Nương tử, vì , vì đứa con, nàng nhất định kiên cường.”
Ta đưa tay , chạm bóng hình ngày đêm thương nhớ, nhưng thứ chạm chỉ là mơ hồ.
Bên tai vang lên giọng vui mừng của Lục Trúc: “Tiểu thư, cuối cùng cũng tỉnh !”
Ta nắm lấy chặt tay nàng, uống hết một bát cháo ấm.
Phu quân yên tâm, nhất định sẽ bảo vệ bản thân. Chỉ khi còn sức lực, mới thể báo thù.
4
Nghe đã tỉnh, hôm An Vương phi liền sai Hồng Hạnh đến thăm.
Hồng Hạnh vẻ quan tâm, trong giọng như ý thăm dò: “Phu nhân cảm lạnh ? Sao b//ệnh nặng đến thế?”
Hôm đó khi lén bên ngoài cửa sổ, liền rời vội vàng, cũng rõ để lộ sơ hở gì .
Ta dứt khoát cầm khăn tay chấm nhẹ khóe mắt: “Hôm đó về phủ, tìm mãi thấy chiếc khăn phu quân tặng. Đó là vật duy nhất để , mà bất cẩn làm mất. Vì quá đau lòng nên ngủ , ban đêm nhiễm lạnh phát b//ệnh.”
Hồng Hạnh mới yên tâm. Nàng mím môi , bất ngờ lấy một vật từ lưng: “Phu nhân xem đây là gì?”
Ta mừng rỡ vô cùng: “ là khăn của !”
Ta vội vàng giật lấy, ôm lòng, giọng nghẹn ngào: “Đa tạ ngươi, đa tạ Vương phi đã giúp tìm ! Đại ân đại đức của Vương phi, dù làm trâu làm ngựa cũng khó mà báo đáp! Ngươi hãy chuyển lời đến Vương phi, đợi khỏe , nhất định sẽ đích thân đến tạ ơn!”
Sau khi Hồng Hạnh rời , liền sai mang khăn giặt sạch.
Quả nhiên Trương Chi Chi đã sinh nghi với .
Có điều nàng vốn tự cao, Hồng Hạnh chuyến đến, hẳn cũng giúp xua tan phần nào nghi ngờ của nàng .
Ta lạnh lùng khẩy: “Trương Chi Chi, ngươi đã thích chơi đùa lòng như thế, thì chỉ thể lấy gậy ông đập lưng ông thôi.”
Thế là trong những ngày tiếp tục giả b//ệnh, hậu viện của An Vương đột nhiên bốc ch//áy.
Mai phu nhân đã tay.
Nàng chạy đến thư phòng của An Vương gào lớn tiếng, rằng lần ngã đó là cố ý sắp đặt, hại nàng.
Nàng vì bản thân con, nên cướp lấy con của khác. Bằng , tại trong phủ An Vương to lớn như từng đứa trẻ nào sinh ?
Gần như là thẳng tên An Vương phi lên mặt .
Hôm đó Khang Vương mới con trai đầu lòng, An Vương mới uống rượu mừng trở về, trong lòng đã thấy buồn bực.
Mai phu nhân mặc một bộ đồ trắng, sắc mặt tiều tụy càng khiến khác thương cảm.
Nàng ôm lấy chân An Vương, thút thít: “Vương gia, thân mệnh tiện, chet cũng chẳng đáng tiếc. Chỉ là thương cho đứa con của chúng , nó còn kịp đến thế gian , kịp mở mắt một lần.”
An Vương nổi giận đùng đùng: “Người , tuyên Vương phi đến!”