Chim Hoàng Yến Luôn Muốn Bỏ Trốn - Chương 4
12
Tối đó, ngủ yên chút nào.
Trong mơ, xuất hiện hai Phó Dụ Bạch.
Một 18 tuổi.
Một 27 tuổi.
Cả hai cùng cạnh giường, mỗi giữ chặt một bên cổ chân của .
Tôi run rẩy ngừng.
Cuối cùng, đến cả tiếng cũng thốt nổi.
Chỉ còn đôi chân run lên bần bật, cầu xin họ đừng hành hạ nữa.
Sáng sớm hôm , mở mắt trong tâm trạng vẫn còn hoảng loạn.
bên cạnh trống .
Phó Dụ Bạch biết đã mất.
Trời vẫn sáng hẳn.
Tôi rón rén rời khỏi giường, cầm điện thoại bàn lên xem.
Có một tin nhắn từ lạ.
Tên lưu là: Giang Tuyết.
【Hôm nay cô thời gian ? Chúng gặp chuyện.】
Rõ ràng, cô đến hỏi tội .
Tôi đau đầu khóa màn hình .
Dạo gần đây, Phó Dụ Bạch cho sắp xếp cả chục vệ sĩ quanh .
Nói là “để bảo vệ”.
thực chất, là của cài để giám sát .
Tôi căn bản dám gặp Giang Tuyết.
“Em tỉnh ?”
Đang mải nghĩ ngợi, Phó Dụ Bạch bước phòng ngủ.
Anh giữ chặt gáy , cúi đầu hôn ngấu nghiến mấy phút liền, cho kịp thở.
Rồi cắn nhẹ môi của , giọng khàn khàn :
“Tối nay theo đến một buổi đấu giá.”
Mặt nóng bừng.
Phó Dụ Bạch 18 tuổi, kỹ thuật hôn còn vụng, là lao thẳng, biết kiểm soát.
chính sự thiếu kinh nghiệm … khiến run rẩy.
Tôi cố tỏ dửng dưng:
“Ừ, biết .”
Bảy giờ tối.
Phó Dụ Bạch cho tài xế nghỉ, tự lái xe đến đón .
Tôi ngờ, ở cổng vô tình chạm mặt Giang Tuyết.
Cô trang điểm đậm, thân lấp lánh châu báu.
Lúc ngang qua .
Giang Tuyết cố tình dừng mấy giây, khẽ khinh miệt:
“Nhà họ Phó đã bắt đầu chuẩn cho hôn lễ .
“Đến ngày và Phó Dụ Bạch kết hôn, nhất định cô đến dự đấy nhé.”
13
Nửa đầu buổi đấu giá là thư pháp, tranh quý và ngọc thạch đắt tiền.
Tôi chẳng chút hứng thú nào.
Thấy lơ đễnh, Phó Dụ Bạch khẽ bóp cổ tay một cái.
“Em thích món nào ?”
Tôi lắc đầu, đang định tìm cớ rời .
lúc đó, màn hình lớn xuất hiện một sợi dây chuyền đá quý.
Nó rực rỡ, tinh xảo, ánh lên sắc hổ phách trong suốt, hệt như màu mắt của Phó Dụ Bạch.
Đẹp đến ngây .
“Thích cái đó ?”
Phó Dụ Bạch tinh ý nhận ánh mắt , giọng lười biếng vang lên:
“Hôm nay là sinh nhật em, thích thì lấy luôn.”
Tôi suy tính số dư tài khoản, giơ bảng đấu giá lên.
“Năm triệu.”
Vừa dứt lời, Giang Tuyết liền cất giọng:
“Mười triệu.”
Tôi khựng một giây.
Rồi nhanh chóng nhận — cô đang cố tình làm bẽ mặt.
Tôi nghiến răng, chịu thua:
“Mười một triệu.”
Giang Tuyết lập tức đẩy giá tiếp:
“Mười hai triệu.”
Cô rõ ràng đang cố chọc tức .
Bất kể giá bao nhiêu, cô đều ép lên một mức cao hơn.
Cứ thế đấu qua đấu hơn chục lượt.
Phó Dụ Bạch cuối cùng cũng mất kiên nhẫn.
Sắc mặt lạnh như băng, nắm lấy tay , nâng bảng lên.
Giọng nhẹ tênh mà vang dội:
“Ba mươi triệu.”
Cả hội trường chấn động.
Sợi dây chuyền đó, giá khởi điểm chỉ là một triệu.
Vậy mà trả gấp ba mươi lần.
Giang Tuyết im bặt.
Ánh mắt cô sắc như dao, hằm hằm , tức giận bỏ .
Xung quanh vang lên tiếng xì xào bàn tán dứt.
Tôi loáng thoáng thấy :
“Xem , thiếu gia Phó thật sự yêu cô .”
“Chứ còn gì nữa, dù chỉ là thay thế, nhưng coi trọng hơn cả ánh trăng sáng Giang Tuyết kìa.”
Họ biết rằng, Phó Dụ Bạch đã mất trí nhớ.
Chính vì thế, mới đối xử với như thế .
Tôi mà như gai đâm ghế.
Cảm giác hệt như một kẻ làm giả lý lịch, nhận một công việc danh giá.
Giả dối đến mức khiến nghẹt thở.
14
Buổi đấu giá kết thúc, mọi thứ đã an bài.
Đêm buông xuống, mờ ảo và ám .
Tôi trong làn gió tối, để mặc Phó Dụ Bạch cúi đầu, tự tay đeo sợi dây chuyền lên cổ .
“Rất hợp với em.”
Phó Dụ Bạch chăm chú , ánh mắt như phủ lớp sóng ngầm.
Da thịt kề sát.
Chúng đều cảm nhận rõ nhịp đập của .
Tôi xót xa cho ba mươi triệu đó, lí nhí như muỗi kêu:
“Thật … nhường cho Giang Tuyết cũng .”
Chỉ là một sợi dây chuyền thôi mà.
Quà tặng, đổi thứ gì khác cũng .
“Không .” Phó Dụ Bạch chút do dự.
“Dây chuyền, và —em đều buông tay.”
Tôi nghẹn họng.
Cảm giác cay đắng âm ỉ trỗi dậy.
“Phó tổng.” Trợ lý bước lên, ghé sát tai gì đó.
Phó Dụ Bạch khẽ gật đầu, hôn nhẹ lên tóc :
“Ngoan, chờ ở đây một lát.”
Tôi ngoan ngoãn gật đầu.
Khoác áo vest của tay, ghế sofa xuống.
Tâm trạng rối bời, thở dài một .
Một bàn tay bỗng đè lên vai .
“Chúng chuyện .”
Tôi nghiêng đầu .
Quả nhiên là Giang Tuyết.
Mắt cô đỏ bừng, chắc mới xong.
Lớp eyeliner sắc sảo cũng đã lem thành vệt đen nhòe nhoẹt.
Tôi vốn dĩ cũng chút áy náy với cô .
Khẽ gật đầu:
“Được. Cô ở ?”
15
Trong quán cà phê.
Giang Tuyết nhấp một ngụm hồng trà, thẳng vấn đề:
“Tôi biết, cô ở bên cạnh Phó Dụ Bạch chỉ vì tiền.”
Bốn phía đổ dồn ánh mắt dò xét về phía .
Tôi chút lúng túng, cúi đầu .
Giang Tuyết vẫn tiếp tục một :
“Anh Phó chỉ đang giận vì bỏ du học nước ngoài.
“ cô, một kẻ thay thế, đã chiếm vị trí quá lâu .”
Tôi lặng lẽ lắng .
Không phân biệt nổi lời cô là thật giả.
Bởi từng tiếp cận tầng lớp của họ, và Phó Dụ Bạch cũng ít khi nhắc đến quá khứ.
Giang Tuyết vứt một tấm chi phiếu lên bàn, giọng ban phát:
“Cho cô 50 triệu, rời khỏi Phó Dụ Bạch.
“Không thì, đợi đến khi nhớ tất cả… cái kết của cô sẽ thảm.”
…
Lại là chi phiếu.
Mấy nhà giàu biết đổi cách giải quyết khác ?
Tôi thở dài trong lòng, từ chối khéo léo:
“Xin . Tôi sẽ bán rẻ linh hồn của chỉ vì tiền.”
Tôi rời khỏi Phó Dụ Bạch—
Là vì chủ động.
Hoàn khác với việc nhận tiền bỏ .
Thấy lay chuyển, khóe môi Giang Tuyết giật giật.
“Vậy thì một trăm triệu? Hai trăm? Không thì đưa cô ba trăm!”
Tôi cạn lời.
Đứng dậy, xách túi chuẩn .
“Không cần . Cô chỉ cần nghĩ cách giúp lên máy bay an là .”
Mấy năm qua theo Phó Dụ Bạch, cũng đã đầu tư ít.
Tiền bạc, thật sự thiếu.
Giang Tuyết gật đầu:
“Cũng , xem như cô khí phách. Tôi sẽ sớm sắp xếp đưa cô nước ngoài.”
Cuối cùng cũng nhẹ lòng.
Chuyển khoản phần tiền cà phê AA cho Giang Tuyết, rời .
Và đối mặt ngay với một gương mặt lạnh như băng.
Là Phó Dụ Bạch.
Ánh mắt u tối lạnh lẽo, rõ ràng đã đó từ lâu.
Đầu nổ ầm một tiếng, máu thân dồn hết lên não.
Giang Tuyết hề ngạc nhiên.
Cô nở nụ ngọt ngào, tiến gần:
“Anh Phó, thấy hết chứ?
“Thấy , cô chẳng chút bận tâm nào đến cả, chỉ trốn khỏi càng sớm càng .”
Lúc đó mới bừng tỉnh.
Tất cả… đều là bẫy của Giang Tuyết.
Cô cố tình sắp đặt để Phó Dụ Bạch thấy.
Phó Dụ Bạch đáp Giang Tuyết, chỉ gắt gao chằm chằm.
“Đây là chuyện giữa và Hứa Thư Dụ. Không phiền cô xen .”
“…”
Xong .
Cả tên đầy đủ cũng gọi , chắc chắn là đã nổi giận thật .
Trước mắt tối sầm.
Chết chắc.
Hai lần bắt quả tang liên tiếp.
Làm một con chim hoàng yến—đêm nay tiêu đời thật .
16
Trên đường về nhà, Phó Dụ Bạch lái xe như bay, suýt nữa thì vượt tốc độ.
Vừa đặt chân xuống xe.
Anh đã nhanh chóng vòng qua đầu xe, bế thốc lên vai.
Khuy măng sét lạnh buốt cọ bụng khiến rùng .
Tư thế … chẳng khác nào sắp vác hành hình.
Quản gia mới thấy tình hình vẻ căng, vội vã hỏi:
“Xảy chuyện gì thế? Hai cãi ?”
Phó Dụ Bạch buồn dừng bước, vác lên lầu, lạnh lùng :
“Đêm nay, bất kể thấy gì, cũng gõ cửa.”
Anh thật sự định làm thịt .
Tôi lòng như tro tàn.
Biết kết cục của , vội ôm lấy cổ , nước mắt rơi tí tách lên cổ áo.
“Chồng ơi… em thật sự yêu —”
Phó Dụ Bạch lạnh mặt cắt ngang:
“Đừng giả ngoan, ăn chiêu đó nữa.”
Hu hu…
Chiêu cũng vô dụng .
Tôi chẳng còn đường lui, mềm nhũn như búp bê vải, Phó Dụ Bạch ném phịch xuống ghế sofa.
Uất ức giải thích:
“Em còn biết làm bây giờ? Năm nay em đã 25 tuổi .”
Chẳng lẽ làm chim hoàng yến cả đời?
“Hứa Thư Dụ, em vẫn biết sợ ?”
Phó Dụ Bạch làm ngơ lời van xin của .
Anh vén tóc , đặt tay lên trán .
Giọng trầm khàn, nguy hiểm vô cùng:
“Trước giờ đối xử với em ? Cứ chạy, coi chồng như kẻ thừa đấy ?”
Lời thì thô mà lý chẳng sai.
Mà nghĩ cho kỹ, bỏ tiền là , dâng thân là , gọi là “tự nguyện dâng hiến” mới đúng.
Tôi run rẩy lắc đầu:
“Không, đối xử với em … em chỉ là sợ…”
Chưa kịp hết.
Phó Dụ Bạch đã siết eo , đầu ngón tay thon dài lần lên.
“Bây giờ mà sợ, thì sớm đấy.”
Chết .
Phải Ai Cập nhổ cỏ thôi.
Tôi tái mét mặt, vội vàng nhắm mắt .
Xung quanh chỉ còn tiếng quần áo sột soạt.
mấy giây trôi qua… vẫn chuyện gì xảy .
Hả? Gì thế ?
Tôi hé mắt trộm.
Chỉ thấy Phó Dụ Bạch cau mày, tay cầm đồ, loay hoay mãi nhắm trúng.
Không khí bắt đầu… gì đó sai sai.
Nỗi lo trong tan biến sạch sẽ, thậm chí còn chút buồn .
Ha.