Hái Đóa Cao Lãnh Chi Hoa - Chương 1
1
Vừa xe taxi, đầu lập tức trùm kín bằng một chiếc bao tải màu đen.
Hai tay trói , eo một bàn tay to lớn ghì chặt, nhúc nhích .
Tôi vô cùng hoảng sợ.
Chẳng Trung Quốc là xã hội pháp trị ?
Thế quái nào chuyện bắt cóc giữa ban ngày ban mặt?
nào thù oán với ai ?
Tôi rụt rè dò hỏi:
“Các … bắt nhầm ạ?”
“Không nhầm , chúng đến là để bắt cô đấy.”
Giọng quen thuộc vang lên bên tai.
Ký ức về quãng thời gian điên rồ đó cũng hiện về theo.
Tôi cẩn thận mở miệng:
“Phó Tư Thần?”
Giọng lạnh lẽo của đàn ông vang lên:
“Không tệ, thật vinh hạnh, Phó Tư Thần vẫn cô lãng quên.”
“Anh… làm gì?”
“Tìm cô đòi nợ.”
Tôi ngượng ngùng nhếch môi:
“Tôi nhớ là nợ tiền mà?”
“Tiền thì , nhưng còn thứ khác.”
“Hả?”
“Phó Niên, sắp kết hôn .”
“Tôi… biết mà.”
“Tôi nhớ nhà cô phá sản , cô cũng đang thiếu tiền.”
“Ờ… nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến chuyện kết hôn của ?”
“Liên quan chứ!”
Bàn tay to lớn của bất ngờ véo má một cái, giọng điệu đầy gian tà:
“Hồi đó khi sa cơ lỡ vận, cô đối xử với , bây giờ sẽ trả y nguyên từng chút một.”
Dù đã bịt kín đôi mắt, vẫn nhịn mà trợn trắng mắt.
Trời ơi, đã ba năm trôi qua , trang sách đó vẫn chịu lật sang !
2
Tôi biết đã Phó Tư Thần đưa đến .
Chỉ cảm nhận rõ ràng cơ thể đè nặng lên , tàn nhẫn lột sạch quần áo, tùy ý chiếm đoạt.
Phó Tư Thần luôn dùng vải đen che mắt , tay cũng trói đầu giường.
Bàn tay thô ráp lướt qua từng tấc da thịt, từng nụ hôn dày đặc như vỡ đê tràn về, chừa một chỗ nào cơ thể.
chính cái cảm giác tước đoạt tầm giữa phút giây quấn quýt , khiến trào dâng nỗi sợ hãi tên.
Thì … đây chính là cảm giác mà năm xưa từng nếm trải.
Phó Niên, mày thật đáng chết!
Dù bây giờ xin cũng vô ích, nhưng cầu xin thì vẫn nên cầu xin.
Tôi va đập đến mức thở , ngắt quãng :
“Phó Tư Thần… tha cho , sắp cưới Dương Vũ Vi , chúng thế … hợp lý !”
“Sao hợp lý?”
“Ngày xưa bao nuôi , khi bản thân còn vị hôn phu.”
Lực mạnh hơn mấy phần, thở của Phó Tư Thần vang lên đầy hằn học, như nghiền nát thành từng mảnh.
“Cách làm của chẳng qua là mượn gậy ông đập lưng ông.”
“Tôi sắp kết hôn , khi cưới phóng túng một chút, suy nghĩ … chắc Phó tiểu thư hiểu rõ lắm nhỉ?”
Tôi… hiểu !
Cả đêm điên cuồng, lật tới lật lui như cái bánh rán, chỉ thể động chịu đựng dòng nước nóng bỏng mà trút xuống.
Đến cuối cùng, mệt đến mức nhúc nhích nổi ngón tay, lịm trong cơn mê man.
Mơ hồ thấy giọng khẽ bên tai:
“Chào mừng em về nước… cô dâu của .”
Ý thức mơ hồ, chắc chắn nhầm .
Người Phó Tư Thần cưới , nhất định cũng mệt quá nên nhảm thôi.
3
Chuyện giữa và Phó Tư Thần, thể gói gọn trong mấy chữ: cưỡng ép, ép buộc bán thân, thừa nước đục thả câu, lấy tiền đè .
Tóm , chỉ một chữ thôi: loạn.
Giờ nghĩ , vẫn cảm thấy bất an.
Tôi là con gái nhà giàu mới nổi, nhưng thầm yêu đoá cao lãnh chi hoa thanh khiết như trăng của trường – Phó Tư Thần.
Lý do thích đơn giản – sắc tâm khởi ý.
Trong ngôi trường tư thục con nhà quý tộc , – con gái một ông trùm nổi lên bằng tiền – chẳng khác gì một kẻ lạc loài.
Tôi chê mặc đồ quê mùa.
Bị dè bỉu vì phát âm tiếng Anh chuẩn.
Bị nhạo vì biết nhận diện hàng hiệu.
Tôi tự ti và bối rối…
Dù nhà tiền.
Chỉ Phó Tư Thần là đối xử với như một con bình thường.
Trong buổi họp nhóm hôm , chỉ là công bằng đưa nhận xét.
“Phương án của bạn Phó Niên dữ liệu đầy đủ, ví dụ phong phú. Tôi thấy làm .”
Dù cuối cùng phương án của loại trong cuộc bỏ phiếu, nhưng vẫn thấy vô cùng cảm động.
Đó là lần đầu tiên thật lòng công nhận .
Từ ngày đó, cái tên Phó Tư Thần đã cắm rễ trong tim .
Thời điểm đó, Phó Tư Thần bạn gái thanh mai trúc mã.
Cô tên Dương Vũ Vi, cao quý xinh , đoan trang dịu dàng, tiếng chuẩn giọng , biết đàn piano, vẽ tranh sơn dầu, gần như là hiện thân của sự hảo.
Cô là nữ thần trong trường.
Anh là đoá cao lãnh chi hoa.
Họ là cặp đôi sinh để dành cho .
Tôi hiểu rõ sự chênh lệch giữa và Phó Tư Thần, nên chỉ dám giấu nhẹm mối tình đơn phương đó trong lòng.
Giống như con sâu hôi thối trong rãnh nước, len lén hoàng tử nhỏ của , âm thầm yêu trong tim.
Chỉ cần sống , cũng thấy mãn nguyện .
Cho đến khi nhà họ Phó phá sản.
Cho đến khi Phó Tư Thần từ mây rơi xuống bùn đen.
Tôi chằm chằm hoàng tử đang giãy giụa trong bùn nhơ…
Biến cố quá lớn khiến lòng tham đè nén bao năm của bắt đầu trỗi dậy, lan tràn điên cuồng.
Ham của phóng đại vô hạn.
Tôi nghĩ, lẽ… cũng thể sở hữu một thời gian ngắn.
Dù dùng thủ đoạn hèn hạ nhất chăng nữa.
4
Khi tỉnh , Phó Tư Thần đã còn ở bên cạnh.
Cổ tay đã tháo còng, đôi mắt mất một lúc mới thích nghi với ánh nắng rực rỡ trong căn phòng.
Trong khí vẫn còn phảng phất mùi hoang đường của đêm qua.
Vì chỉ còn , nên tất cả như một giấc mộng mơ hồ.
Tôi bật dậy, cẩn thận quan sát nơi đang ở.
Không ngờ ở trong một căn biệt thự vườn ba tầng.
Tôi cố tình lờ sự xa hoa bất thường của căn nhà , chỉ rời khỏi đây càng sớm càng .
đã đánh giá quá thấp tâm địa của Phó Tư Thần.
Anh mà… giam lỏng !
Tất cả cửa sổ và cửa chính đều khóa kín. Nếu nhờ ban công tầng thượng còn gió trời, thật sự nghi ngờ đây là một kiểu nhà tù kiểu mới.
Không những thế, Phó Tư Thần còn tịch thu bộ điện thoại, máy tính và mọi thiết liên lạc của !
Tôi tức tối ăn đống đồ ăn đặt sẵn bàn, trong đầu chỉ nghĩ cách thoát thân.
Ban đầu, còn nghĩ Phó Tư Thần là thể lý. Chỉ cần hạ , dịu giọng chuyện, biết sẽ tha cho .
Ai ngờ, cái đồ khốn đó ba ngày liền hề xuất hiện.
Đồ ăn khác đặt ngay cửa, đặt xong lập tức bỏ chạy, nhanh hơn cả chó rượt.
Chiêu khiến tức đến mức bật .
Nhịn nổi nữa! Bà đây tự cứu lấy !
Tôi trở về nước lần vốn là nhiệm vụ, mặc kệ Phó Tư Thần phát điên thế nào, nhất định thành việc của đã.
Tôi lao lên ban công tầng thượng, đó xuống.
Chỉ là ba tầng thôi mà—
thật sự… quá cao!
Thế nhưng,
Sinh mệnh đáng quý, tự do còn đáng quý hơn.
Tôi lục tủ quần áo, lôi chăn ga cột thành nút, tự chế thành một sợi dây an đơn giản.
Ngậm lấy dũng khí, nhắm mắt lao xuống!
Kết quả, mới đến tầng hai.
Dây an đã đứt…
Phim ảnh quả nhiên là giả!
Tôi lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác rơi tự do bằng xương bằng thịt.
Và vì thế, đôi chân đã trả một cái giá đắt.
Món nợ , nhất định bắt Phó Tư Thần trả đủ!
5
Tôi lê cái chân thương suốt nửa tiếng đồng hồ mới tìm một bốt điện thoại công cộng.
Gọi 120 cấp cứu cho chính , vòng vèo đủ nơi mới liên lạc với Tiểu Mãn – bạn thân của , cuối cùng cũng thoát khỏi tình trạng giam giữ.
Tiểu Mãn cái chân cà nhắc của , gương mặt đầy lo lắng.
“Cậu thật sự như thế mà tìm ông Chu ?”
Tôi thở dài một :
“Tớ cũng … nhưng chẳng còn cách nào khác, ông Chu khó gặp quá!”
“Trước khi bố tớ mất, đã dặn dặn rằng nhất định đích thân giao cuốn album cho ông . Ngoài buổi đấu giá từ thiện tối nay, tớ thật sự cơ hội nào khác.”
“Vậy cẩn thận nhé… Tối nay Dương Vũ Vi cũng sẽ đến.”
Tôi khổ, khóe môi giật giật.
Buổi đấu giá từ thiện tối nay quy tụ bộ giới thượng lưu của thành phố Đồng Thành, đừng là Dương Vũ Vi, ngay cả Phó Tư Thần – mà tránh xa nhất – chắc chắn cũng sẽ mặt.
điều đó còn quan trọng nữa.
Nhiệm vụ của là thành di nguyện của cha.
Tối đó, chống nạng đến hội trường.
Vừa bước cửa, đã thấy ít gương mặt quen thuộc.
Mà nổi bật nhất dĩ nhiên là cặp đôi trung tâm của mọi ánh – Phó Tư Thần và Dương Vũ Vi.
Họ mặc lễ phục đôi, tươi lễ độ chào hỏi mọi xung quanh.
Người phụ nữ khoác tay đàn ông, chỉ cần nghiêng đầu là thể tựa lên vai .
Người đàn ông ánh mắt dịu dàng, đầy bao dung và cưng chiều.
Họ vẫn đôi như thuở ban đầu.
Vẫn là một trời một vực với .
Còn vẫn nơi góc tối, âm thầm ngắm hạnh phúc của họ.
Cũng như ngày xưa.
6
Tôi vội vàng lắc đầu, cố gắng phớt lờ cơn nhói trong tim, sức gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ.
Nhiệm vụ của là tìm ông Chu.
Tiếc là chỉ bước vài bước, đã một nhóm chặn .
“Tưởng ai, thì là con gái nhà giàu mới nổi, con nhà quê – Phó Niên. Sao cô mặt ở đây thế?”
“Còn nhà giàu mới nổi gì nữa? Nghe nhà cô phá sản mà? Cô lẻn đây bằng cách nào? Không là ăn trộm thiệp mời của ai đấy chứ?”
“Sao cà nhắc thế ? Chẳng lẽ làm chuyện đánh gãy chân ?”
“Mau gọi bảo vệ ! Đây là buổi đấu giá từ thiện, nơi để mèo hoang chó lạc chui !”
Mấy phụ nữ chính là đám theo đuôi Dương Vũ Vi.
Giờ cũng chẳng khá khẩm hơn là bao.
Thế lực ở Đồng Thành chằng chịt rối rắm, những kẻ sống bám gia tộc như họ chỉ biết bám víu lấy cái cây lớn nhất để hút lấy chút dinh dưỡng.
Sống nhờ khác… đúng là cũng đáng thương.
Tôi chẳng phí lời với họ.
“Làm ơn tránh đường.”
Tôi bước thẳng về phía .
Mấy phụ nữ liếc .
Đột nhiên, một chân đưa , hung hăng đạp .
Cả mất thăng bằng, theo đà mà ngã nhào về phía .
“Á!”
“Rào rào…”
Tôi đổ sầm xuống, kéo theo cả chiếc kệ trưng bày gốm sứ.
Tiếng vỡ tan vang lên ầm ĩ.
“Có chuyện gì ?”
“Cô là ai thế?”
“Sao phá tan buổi đấu giá thế !”
…