Hóa Ra Tiểu Đáng Thương Lại Là Thái Tử Gia Bệnh Kiều - Chương 2
Mọi đối xử với lên, chỉ mới là khởi đầu.
Sau đó, một nam sinh tên Tô Bắc, mặt mũi sáng sủa, đột nhiên tiếp cận :
“Lê Thải, tham gia hội cuối tuần ? Nếu … tớ thể làm bạn nhảy của ?”
Tôi nhớ Tống Kỳ Duệ sẽ tham gia, liền gật đầu đồng ý.
Tống Kỳ Duệ im lặng bộ quá trình .
Ngay lúc và Tô Bắc đang bàn về thời gian luyện tập, bên cạnh đột nhiên vang lên một câu.
“Thế còn thì ?”
Giọng trầm thấp vang vọng, như một linh hồn oán niệm quanh quẩn tan.
Tôi khựng mấy giây. Rõ ràng là do chính sẽ tham gia, nhưng hiểu lúc cảm giác … đang vụng trộm lưng ai đó.
Chẳng lẽ do Tống Kỳ Duệ gần đây đối xử với quá ?
Tôi chút bối rối, nhưng vẫn cố tỏ bình tĩnh:
“Ờm… tụi chuyện lớn, làm phiền nghỉ trưa ? Ngại quá, bọn ngoài tiếp.”
“Thế còn thì …”
Tôi lờ câu hỏi của Tống Kỳ Duệ, kéo Tô Bắc nhanh chóng chạy ngoài.
lúc , Tống Kỳ Duệ – tiểu đáng thương mọi khi – trở nên vô cùng đáng sợ.
Thậm chí giọng còn mang theo áp lực nặng nề:
“Đóng cửa .”
Câu lớn, cũng chẳng rõ là đang với ai.
Thế mà… cả lớp lập tức tranh lao về phía cửa chính để đóng .
Ai kịp, thì xoay đóng cửa .
Đóng xong còn lấy lòng Tống Kỳ Duệ:
“Tống thiếu, bọn tớ làm thế chứ ạ?”
Tống Kỳ Duệ rời mắt khỏi , chỉ thản nhiên “Ừm” một tiếng cho lệ.
Sau đó, sải bước về phía , nắm chặt gáy , kéo rời .
Tôi vẫn chịu bỏ cuộc, vội đầu cầu cứu Tô Bắc.
giờ Tô Bắc đã cả đám chắn , còn trốn trong góc run như cầy sấy.
Tống Kỳ Duệ chỉ liếc một cái, suýt nữa khiến quỳ luôn tại chỗ:
“Tống thiếu! Em biết ! Xin tha cho em!”
Tôi dám tin mà tất cả mọi chuyện xảy mắt.
Thì cô lập cả lớp… là ?
Thì đáng thương duy nhất… là ?
Thì … kẻ làm trò hề đến giờ vẫn là ?
Tống Kỳ Duệ – vẻ mặt như thể đã chấp nhận số phận – khóe môi thế mà cong lên đôi chút.
Cậu nâng mặt lên, tay đặt lên tai , khẽ :
“Lê Thải, chẳng em đang theo đuổi ?”
“Hả?”
“Tôi đồng ý lời theo đuổi đó . Giờ là bạn trai của em.”
“Hảaaaa?”
Tống Kỳ Duệ từng là em thân thiết nhất của .
Giờ tỏ tình với , cảm giác đó chẳng khác gì… Lê Anh tỏ tình với !
Lần đầu tiên trong đời, cảm nhận sự hoang đường của… loạn luân!
À … bạn, nghiêm túc thật đấy !?
7
Tống Kỳ Duệ làm việc vẫn luôn nhanh gọn dứt khoát như mọi khi.
Ngay khoảnh khắc cánh cửa lớp mở , cả lớp đều biết — bạn gái .
Tô Bắc , ánh mắt đầy áy náy:
“Lê Thải…”
Người phía huých một cái, nhỏ giọng:
“Cậu điên ? Cậu đang làm gì ? Dám chuyện với bạn gái của Tống Kỳ Duệ? Nếu còn dám gần Lê Thải nữa, đến lúc chọc giận Tống Kỳ Duệ, xem còn vững nổi ở ngôi trường ?”
Những lời quen thuộc khiến sững , cứ như số phận đã sắp đặt sẵn—
Ban đầu là nhặt cây bút của Tống Kỳ Duệ.
Giờ thì… trở thành “vật sở hữu” của .
Mục đích ban đầu đã thành — đã thân thiết với Tống Kỳ Duệ.
Chỉ là mối quan hệ … hình như thân thiết quá mức thì ?
Tôi định mở lời sửa hiểu lầm, nhưng nhát gan.
Tôi sợ Tống Kỳ Duệ tức giận, trả đũa.
Tôi sợ nếu đẩy , mấy trong lớp sẽ sang bắt nạt gấp đôi.
Vì thế, trong tình thế nửa đẩy nửa thuận, trở thành bạn gái của .
Huống hồ, Tống Kỳ Duệ cho quá nhiều!
Sau khi xác định quan hệ, đối xử với càng hơn, thậm chí bắt đầu chủ động… đưa yêu cầu.
“Bé con , dạo em mang đồ ăn cho nữa .”
Ăn, ăn, suốt ngày chỉ biết ăn!
Tống Kỳ Duệ đã chủ động đòi, thì đương nhiên chiều theo.
Hôm , đường đến trường, mua cho một chai sữa AD canxi.
Ban đầu định nhét trong áo để hâm nóng đưa cho uống cho… buồn nôn chơi.
nghĩ một lúc, quyết định dùng cách khác.
Vừa lớp, với Tống Kỳ Duệ:
“Tôi mang cho một chai sữa AD canxi.”
Mắt sáng rực lên trông thấy.
Tôi lấy chai sữa đưa cho . Ừm, vẫn còn âm ấm.
Cậu cũng ngại, đưa gì là uống cái đó.
Tôi: “Ngon ?”
Tống Kỳ Duệ: “Cũng , vẫn còn ấm.”
Tôi vội khoe công:
“Tất nhiên , cố tình kẹp nó nách để giữ ấm cho đấy.”
Biểu cảm của Tống Kỳ Duệ đơ mất vài giây, như chợt hiểu điều gì, đó mỉm dịu dàng:
“Thì đây là… ấm mang theo nhiệt độ cơ thể của bé con.”
Không chứ, bạn , còn biết làm buồn nôn hơn cả đấy hả!?
8
Lê Anh hỏi : “Cậu và Tống Kỳ Duệ đang quen ?”
Tôi: “Ừm, ? Có vấn đề gì ?”
Lê Anh cau mày:
“Nhà họ Tống loại mà nhà thể với tới. Tôi khuyên nên tự biết thân biết phận. Nếu bây giờ còn kịp dứt thì hãy dứt, đừng để đến lúc thu dọn nổi.”
Mấy ngày ở chung, cũng nhận — Lê Anh tuy chút chán ghét , chuyện cũng dễ , nhưng từng thật sự làm gì tổn hại đến .
Huống chi, lần ngữ khí của cô cũng khá nghiêm túc.
Tôi cũng nghiêm túc trả lời:
“Quan hệ … dứt là dứt .”
Lê Anh rõ ràng hiểu điều đó, cô vò tóc, vẻ mặt đầy phiền muộn:
“Rốt cuộc là cái trò gì thế ! Người nhà họ Tống đều là chó điên hết cả! Cậu tự lo cho !”
Chó điên?
Nói hình như quá .
Tống Kỳ Duệ bây giờ ngoại trừ việc dính , chiếm hữu mạnh mẽ một chút… thì cũng gì quá bất thường… đúng ?
Tống Kỳ Duệ tuy điên, nhưng đã sớm “ vinh hạnh” gặp một con chó điên khác nhà họ Tống.
Hôm đó đang trong giờ học, Tống Kỳ Duệ ngủ bên cạnh , trông ngoan như một chú chó lớn.
Bỗng nhiên, điện thoại rung lên vì một tin nhắn mới.
【Lâm: Chào chị dâu, em là em trai của Tống Kỳ Duệ. Dịu dàng jpg.】
【Lâm: Lần tìm chị là vì em phát hiện cái ở nhà.】
【Lâm: [Hình ảnh]】
Tôi bấm xem, đồng tử lập tức chấn động.
Đó là ảnh chụp một căn phòng. Trên tường dán đầy ảnh của .
Tôi lướt qua — đều là những tấm ảnh chụp từ khi bắt đầu quen biết Tống Kỳ Duệ.
Có ảnh ăn cơm, ảnh chăm chú giảng…
Tuy ảnh riêng tư, nhưng thế đã đủ mức… biến thái !
Trên bàn còn bày vài món đồ nhỏ mà dạo gần đây cứ tưởng là làm rơi mất.
Tôi cứ nghĩ việc cho Tống Kỳ Duệ ăn khoai tây chiên, liếm sạch tay đã là giới hạn của biến thái!
…
【Lâm: Chị dâu, chị biết bộ mặt thật của em ? Tan học em chờ chị ở cổng trường.】
9
Vừa tan học, đã viện cớ để đuổi Tống Kỳ Duệ .
Người nhắn tin cho chuyện thần thần bí bí, khiến lòng hiếu kỳ của khơi dậy dữ dội.
Trước cổng trường, một chiếc Maybach đậu sẵn ở đó. Người trong xe vẫy tay với .
Người đó khuôn mặt khá giống Tống Kỳ Duệ.
Lên xe , Tống Kỳ Lâm cong môi :
“Anh ?”
Tôi đáp:
“Tôi kiếm cớ để chờ trong lớp .”
Vậy mà đối phương :
“Cô chắc là còn ở trong lớp?”
Tôi chau mày:
“Chứ còn ở ? Anh đừng giở trò thần thần bí bí nữa. Gọi tới đây rốt cuộc là để làm gì? Tống Kỳ Duệ chuyện gì?”
Tống Kỳ Lâm bỗng đưa tay về phía , khi còn kịp phản ứng, đã đè xuống ghế xe.
Chết tiệt, cái tên định làm gì ? Ban ngày ban mặt mà dám cướp ?!
Hắn tay cực nhanh, còn cắn một phát mạnh cổ .
Đau chết luôn!
Tôi đè đến mức thể cựa quậy, nhắm mắt hét lên cầu cứu.
Chưa kịp gào xong thì đột nhiên cảm thấy nhẹ bẫng — đang đè hất .
Tôi mở mắt , thấy Tống Kỳ Lâm đã vứt xuống xe, giờ còn đang lăn lộn đất.
Trước mặt lúc , chính là mà “để ” trong lớp — Tống Kỳ Duệ.
Tôi buột miệng hỏi:
“Không … ở đây?”
Vừa hỏi xong đã thấy hối hận. Câu chẳng khác nào lời biện minh của kẻ ngoại tình bắt tại trận…
Tống Kỳ Duệ dịu dàng :
“Bé con , đáng lý mới là nên hỏi câu đó. Không em bảo sẽ mua kem cho ? Thế mà ở xe với em trai rung chuyển cả xe?”
Tôi khan hai tiếng.
Lập tức mở cửa xe định chuồn, nhưng một cánh tay siết lấy eo, kéo trở — rơi thẳng vòng tay ấm áp của ai .
Cậu vòng tay từ phía ôm chặt , cơ thể dán sát lưng , còn một tay thì vuốt ve chỗ cổ cắn, ánh mắt đỏ rực như máu.
Tôi cảm giác cổ sắp chà đến rách da!
Kinh khủng hơn là — cuối cùng còn… liếm một cái lên đó.
Tôi mơ hồ nghĩ, cái … tính là gián tiếp hôn môi với em trai nhỉ?
Tôi thấy khẽ than:
“Xin nha… Mải nghĩ cách nuôi bé con mập lên, quên mất bé con còn cần … ăn nữa.”
Ăn, ăn gì cơ!?
Tống Kỳ Duệ đá Tống Kỳ Lâm sang một bên, đuổi luôn cả tài xế xuống xe.
Cậu tự ghế lái, khóa chặt cửa xe, đạp ga hết mức.
Tôi rúc trong ghế , run như cầy sấy.
Không biết đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Tống Kỳ Duệ đưa đến… phòng vip của .
10
Vừa bước phòng, đã bắt đầu cởi áo:
“Đến đây nào! Chúng thành nốt chuyện em còn dang dở với em trai .”
Cậu đưa tay định kéo áo . Tôi liên tục né tránh, như một con sâu đang ngọ nguậy trốn chạy.
Miệng thì vội vàng giải thích:
“Tống Kỳ Duệ, dừng tay ! Tôi với em trai chẳng gì hết! Giữa với thật sự gì! Cậu chỉ cố ý chơi khăm thôi!”
“Không cả. Dù em làm gì với , thì cũng ảnh hưởng đến chuyện làm với .”