Mê Truyện
  • Trang chủ
  • Truyện Dài
  • Tổng Hợp Series Cực Hot
Đăng nhập Đăng ký
  • Trang chủ
  • Truyện Dài
  • Tổng Hợp Series Cực Hot

Mười Năm - Chương 6

  1. Nhà
  2. Tất cả truyện
  3. Mười Năm
  4. Chương 6
Chương trước
Chương sau

Chu Hạ Dã tỉnh ba ngày.

May mà thể trạng vốn , nghỉ ngơi thêm vài hôm đã chuyển về phòng thường.

Trì Bách cùng .

Cậu ngoài cửa :

“Em , chắc hai còn nhiều chuyện cần .”

Tôi gật đầu, đẩy cửa bước .

Chỉ mấy ngày gặp, Chu Hạ Dã đã như biến thành khác.

Những ngày qua chỉ truyền glucose và chất dinh dưỡng, cả gầy rộc , râu ria mọc đầy, bộ đồ bệnh nhân rộng thùng thình khiến vẻ tiều tụy hơn bao giờ hết.

Tôi bên cạnh, cả hai đều im lặng.

Vài phút , chủ động phá vỡ khí yên tĩnh.

“Tại cứu ?”

Kết luận từ cảnh sát cho biết, Hạ Tử Tiểu đã rình ba ngày đó, là hành vi cố ý mưu sát.

Nếu Chu Hạ Dã nhào tới, lẽ đã mạng.

Anh ở ghế , vốn dĩ sẽ cả.

Chu Hạ Dã khẽ :

“Làm gì tại … lúc đó đầu óc trống rỗng .”

Không khí rơi im lặng.

Một lúc , đầu cửa sổ.

“Có lẽ, trong lòng , em quan trọng hơn tưởng.”

“Hà Dung, bao năm qua cứ nghĩ còn yêu em nữa. Ngoài bao nhiêu cô gái mới mẻ, gặp hết . Ai cũng ngưỡng mộ, cũng chiều chuộng .”

“Không giống em. Em từng ngưỡng mộ , bởi vì em từng thấy lúc thảm hại nhất.”

“Chỉ cần thấy em, nhớ đến những ngày nghèo khó đó.”

“Ai mà thích nghĩ đến lúc tệ hại chứ, nên kéo theo là thấy em nữa.”

“Anh cứ tưởng, hết yêu em .”

Anh nhíu mày, như thể đang hoang mang:

“ thật kỳ lạ, lúc chiếc xe lao đến, trong đầu chỉ một suy nghĩ — thể để em thương.”

“Chính cũng hiểu nổi nữa.”

Tôi cũng hiểu.

Có lẽ lòng chính là thứ phức tạp nhất, đến chính cũng chẳng lý giải .

Tôi xoắn ngón tay, biết nên gì.

Chu Hạ Dã khẽ, nhưng nụ thế nào cũng thấy khổ sở.

“Anh từng nghĩ, em sẽ mãi mãi yêu .”

“Trước khác, em đau khổ như thế… tưởng em sẽ mãi rời bỏ .”

“Chuyện tai nạn hôm đó… em đã chọn che chở cho Trì Bách đúng ?”

“Hà Dung, em thật ngốc. Em yêu ai là dốc hết tim gan cho đó, em biết là sẽ em thiệt thòi ?”

Tôi cúi đầu.

Tôi từng nghĩ Chu Hạ Dã yêu nữa, nhưng lúc tai nạn xảy , liều mạng che cho .

Tôi cũng từng nghĩ sẽ mãi yêu Chu Hạ Dã, nhưng đến khoảnh khắc , đã chọn khác.

là… thật nực .

“Hà Dung.”

Chu Hạ Dã gọi .

Tôi ngẩng đầu:

“Hả?”

Anh nở một nụ còn khó coi hơn .

“Chúng ly hôn .”

“Anh buông tay , .”

Tôi chần chừ:

“Anh còn khỏe, chờ một thời gian nữa .”

Chu Hạ Dã nở nụ lớn:

“Nghĩ gì thế, Hà Dung? Em tưởng ly hôn sống nổi chắc?”

“Anh Chu Hạ Dã đây ít cũng là tổng tài trẻ trung, trai, giàu , kim cương độc thân hạng nhất, ngoài bao nhiêu cô gái đang xếp hàng chờ đấy!”

“Anh mà thèm chết cái loại đàn bà lăng nhăng như em ? Mau ly hôn , để còn tìm em gái trẻ !”

Đến lúc , vẫn chịu nhận thua.

Tôi khổ, dậy:

“Được thôi.”

Trước khi bước khỏi phòng, Chu Hạ Dã gọi :

“Hà Dung!”

Tôi đầu, thấy viền mắt đỏ hoe — biết là ảo giác của .

Chu Hạ Dã… hình như đã .

“Sao ?”

Anh lâu, cuối cùng nở nụ mỉa mai:

“Không gì. Cút về với thằng bồ của em , đừng để thấy, chướng mắt.”

Giọng run đến kiểm soát nổi nữa.

Nắng chiều xuyên qua ô cửa kính mờ, chiếu lên , khiến nửa gương mặt chìm trong bóng tối.

Anh như một kẻ lạc đường bỏ rơi, rõ ràng đang mong đầu , nhưng cố chấp mở lời.

Tôi chợt nhớ đến lần đầu gặp .

Cũng là hoàng hôn như , đầu , khóe mắt đuôi mày đều là ý .

“Bạn học, cho mượn cây bút với.”

Chớp mắt… đã mười mấy năm trôi qua.

Chúng trong tháng năm, bụi gió mài mòn đến mức chẳng còn hình dáng ban đầu.

Tôi còn gì để .

Chỉ để một câu cuối cùng:

“Được.”

15
Mạng của Hạ Tử Tiểu cũng lớn thật, chết.

Chỉ là gãy cột sống, e rằng cả đời chỉ thể giường.

Tôi đã đến thăm cô , cô dường như càng căm hận hơn, chửi rủa điên loạn.

Khó đến mức chẳng tốn thêm lời, chỉ liếc cô một cái xoay rời .

Trước khi còn quên khoe nhẹ chiếc túi Hermès tay — cái mà cô từng nài Chu Hạ Dã mua cho, nhưng mãi nhớ nổi.

Mắt cô trợn trừng lên, giận đến mức như nổ tung, nhưng cả chẳng động đậy nổi, chỉ thể ung dung rời khỏi.

Không biết cô liệu hồi phục .

Mà dù thì điều đang chờ cô phía … cũng chỉ là sự trừng phạt của pháp luật.

Tôi và Trì Bách đã kết hôn.

Một năm khi ly hôn với Chu Hạ Dã.

Chu Hạ Dã đến dự, nhưng gửi một bao lì xì to.

Không nhịn còn gọi điện cho với giọng điệu mỉa mai:

“Chiếc nhẫn cưới đó… tầm thường quá đấy. Nhẫn mua cho em, mấy viên kim cương phụ còn chẳng thua thế .”

Lúc đó mới hiểu, chắc chắn đã âm thầm đến xem, chỉ là xuất hiện mặt .

Chúng đã lâu chuyện, cũng biết nên gì.

Rất lâu , mới thấp giọng:

“Hà Dung, nếu với em… em hãy trở về nhé.”

Tôi cong môi :

“Mơ .”

Anh lập tức phản pháo:

“Đùa thôi, em tưởng thật ? Anh cho em biết, ly hôn với sẽ là điều em hối hận nhất đời đấy. Em sẽ bao giờ tìm nào như nữa .”

Tôi bật , lắc đầu.

Trước khi cúp máy, Chu Hạ Dã khẽ :

“Hà Dung, những chuyện đây… xin .”

“Chúc em hạnh phúc.”

Tôi khép mắt .

“Chu Hạ Dã, cũng hạnh phúc nhé. Lần … thật lòng đấy.”

Cách đó xa, Trì Bách hét lớn:

“Vợ ơi, mau đến đếm tiền mừng nè! Lát nữa chuyển hết tài khoản của em đó!”

Chu Hạ Dã bên cũng thấy.

Anh thêm gì, chỉ lặng lẽ cúp máy.

Tôi dụi mặt, .

“Đến ngay!”

Có những là yêu.

Chỉ là… trời định duyên mỏng tình sâu, duyên nhưng phận.

Ở bên chỉ khiến cả hai đau khổ.

Thà buông tay sớm, cho một con đường sống.

Chu Hạ Dã.

Mong lần , cả hai chúng đều sẽ hạnh phúc.

Ngoại truyện: Góc của Chu Hạ Dã.

Lần đầu tiên gặp thằng nhóc tên Trì Bách, là hôm nó đưa Hà Dung về tận nhà.

Hà Dung mặt nó, vui vẻ.

Tôi sững .

Đã bao lâu thấy Hà Dung với như thế?

Trước cô là lắm, chẳng biết từ bao giờ, mỗi khi ở cạnh , cô đã còn nữa.

Chắc là từ lần đầu tiên phát hiện khác bên ngoài.

Tôi nhớ rõ nữa.

Cô trông vẻ vui.

Trong lòng , hiểu chút khó chịu.

Tôi biết thi thoảng Hà Dung cũng tìm đàn ông bên ngoài, cũng biết cô chỉ làm thế để chọc tức , nên chẳng bao giờ quan tâm.

lần … vẻ khác .

Sau khi về nhà, cố ý cởi áo ngay ở phòng khách, để lộ mấy vết cào mà Hạ Tử Tiểu để lưng.

Mấy vết đó đây đều thể khiến Hà Dung phát điên.

Cô sẽ chửi mắng , ném vỡ sạch đồ đạc thể với tới, cuối cùng thì chỉ lặng lẽ đó mà .

Lúc ghét cái kiểu của cô .

Đàn ông một khi đã quyền lực thì ham cũng kéo theo.

Bao nhiêu phụ nữ chủ động nhào tới, thể từ chối nổi.

Tôi thánh nhân.

Người khác đều thể chấp nhận, tại chỉ riêng cô là thể?

Ban đầu cô , còn chút xót xa.

Cô đã chịu khổ theo nhiều năm như thế, cũng thấy thật.

về , dần dần cũng tê dại.

Cô càng , càng phiền.

hôm nay, cô như thấy gì cả, tay cầm điện thoại, khóe môi cứ mãi.

Tôi cố ý qua mặt cô , cô chỉ cau mày, ôm điện thoại trở về phòng.

Lạ thật.

vẫn tự trấn an.

Chắc trò cũ, lấy lùi làm tiến thôi.

Hà Dung yêu đến thế mà.

Cô thể rời bỏ .

…

Cho đến khi Hà Dung đề nghị ly hôn, mới cảm thấy gì đó… lệch khỏi tầm kiểm soát của .

Khác với những lần , lần cô phân chia tài sản rõ ràng.

Tôi , cô đã chuẩn từ lâu .

Tôi hỏi cô , thật lòng với thằng nhóc ?

Cô mỉm , chút ngại ngùng:

“Ừ, thật đấy.”

Khoảnh khắc đó, cảm thấy thứ gì đó trong sụp đổ.

Chỉ trong một tích tắc, mấy cái gì mà “ai chơi nấy”, “ can thiệp đời ”, tất cả đều ném sạch đầu.

Tôi nhào đến bóp cổ cô , cô quá hiểu , chắc chắn đã sự hoảng loạn trong mắt .

Tôi nghiến răng đe dọa:

“Muốn ly hôn ? Mơ !”

Hà Dung thể ly hôn với chứ?!

Chúng thể ly hôn chứ?!

Cô thể nghĩ đến chuyện rời bỏ ?

Chỉ cần tưởng tượng đến việc cô yêu khác, tim co thắt, đau đến nghẹt thở, như ai đâm một dao thật sâu hề báo .

Tôi há miệng, phát hiện… thở nữa.

Lạ thật, khoảnh khắc đó, điều nghĩ đến là:

Thì , đau tim là cảm giác như thế .

Thì , ngày cô cũng từng như .

Bảo cô .

…

Chương trước
Chương sau

Comments for chapter "Chương 6"

Theo dõi
Đăng nhập
Thông báo của
guest
guest
0 Góp ý
Mới nhất
Cũ nhất Được bỏ phiếu nhiều nhất
Phản hồi nội tuyến
Xem tất cả bình luận
  • Trang chủ
  • Truyện Dài
  • Tổng Hợp Series Cực Hot

© 2025 Madara Inc. All rights reserved

Đăng nhập

Mất mật khẩu?

← Back to Mê Truyện

Đăng Ký

Đăng Ký Cho Trang Web Này.

Đăng nhập | Mất mật khẩu?

← Back to Mê Truyện

Mất mật khẩu?

Xin vui lòng nhập mật tên và địa chỉ email. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo ra một mật khẩu mới qua email.

← Back to Mê Truyện

wpDiscuz
×

 Mời bạn CLICK vào liên kết bên dưới và

MỞ ỨNG DỤNG SHOPEE để mở khóa toàn bộ chương truyện!

👉 https://s.shopee.vn/2fzOABv0jf

Lưu ý: Nội dung trên chỉ xuất hiện 1 lần trong ngày, mong Quý độc giả ủng hộ.

Metruyen và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!