Nhật Ký Xuất Giá của Tiểu Thư Đồ Tể - Chương 4
10
Tiêu Vọng bận rộn truy tìm chân tướng, tạm thời thời gian để ý đến .
Vì ông sức xoay xở bảo vệ, nên cái chết của Tô Phỉ Ý che giấu kỹ.
Tang lễ cũng tổ chức một cách đơn giản, thậm chí thể là qua loa hết mức.
Dù đó cũng là mẹ ruột, Tiêu Quân tuy dám chống cha, nhưng rõ ràng vẫn ủ rũ một thời gian.
qua hai ngày, đã kìm nữa.
Ta chọn một buổi ban ngày, canh lúc đang hú hí với một gã sai vặt trong sân.
Cố ý ngoài viện chờ, đợi đến khi với vẻ thỏa mãn bước , liền chặn đường:
“Thế tử, ngài còn đang trong kỳ đại tang, thể như ?”
Vừa , sự chột thoáng qua mặt , nhưng vênh váo, lớn tiếng quát:
“Cút! Ngươi là cái thứ gì mà dám quản chuyện của bản Thế tử?”
Ta cúi mắt xuống, che giấu sự khinh miệt trong ánh , nhưng giọng tỏ vẻ đáng thương:
“Thế tử, … là thê tử của ngài, vợ chồng một thể, chỉ …”
Hắn phì một tiếng khinh bỉ:
“Cái gì mà ‘’ với ‘ngài’? là con nhà nông biết quy củ. Ngươi đừng tưởng biết ngươi là cái thứ gì, thực sự cho rằng là tiểu thư Hầu phủ ? Còn ‘vợ chồng một thể’, ngươi xứng ?”
Hắn như đang lựa thịt ngoài chợ, ánh mắt ghét bỏ lướt qua mặt , khẩy:
“ là mê sắc đến lú lẫn. Cha già , thấy khuôn mặt thì còn chút hứng thú.
“ bản Thế tử thì khác! Dung mạo chỉ là phù vân, Cố Vân Thư, ngươi nhất là ngoan ngoãn, cha thể bảo vệ ngươi nhất thời, nhưng bảo vệ cả đời.”
Hắn ngẩng cao đầu, đầy tự hào:
“Bản Thế tử tương lai là Quốc công gia!”
là đồ ngu xuẩn!
Kiếp , đã từng dây dưa với đám quá lâu, quá hiểu cái ổ bùn lầy là thế nào.
Trong lòng lạnh, ngoài mặt giả vờ sợ hãi, lắp bắp :
“… nhưng , ngài …”
Ta cắn môi, đột nhiên ngừng , mặt tái nhợt:
“Là… là lỡ lời.”
Ta bỏ .
Quả nhiên, bộ dạng đã khiến Tiêu Quân nghi ngờ.
Hắn lập tức túm lấy :
“Ngươi ý gì? Ngươi cái gì?”
Ta làm vẻ hoảng sợ quá độ, liên tục lắc đầu phủ nhận:
“Không… thấy gì cả, liên quan đến ngài, chẳng biết gì hết.”
Ta vội vã bỏ chạy, để tự suy nghĩ.
như dự đoán, câu lấp lửng của quả nhiên khiến Tiêu Quân nổi lên nghi ngờ.
Hắn lập tức dò hỏi tin tức.
Quốc công phủ tuy lớn, nhưng Tiêu Vọng che giấu khéo thế nào, thì cái ổ loạn lạc cũng dễ mà dọn dẹp.
Chẳng bao lâu, Tiêu Quân nhận sự thật đáng sợ:
Cha , Tiêu Vọng, đang nghi ngờ huyết thống của .
Nếu là con ruột của Tiêu Vọng, còn thể là Thế tử của Quốc công phủ ?
Tiêu Quân thật sự hoảng sợ.
11
Sắp biến .
Sau khi sắp xếp thỏa cho đôi song sinh của Nhị tỷ, bắt đầu chậm rãi mài con dao mổ heo của .
Đàn ông luôn tự cao, phần lớn cũng khinh thường phụ nữ.
Giống như Tiêu Vọng, ông nghĩ rằng nắm bằng chứng giết thì thể khiến lời răm rắp.
bao giờ là cam chịu số phận.
Tô Phỉ Ý chết , cả phủ bất an, dễ dàng lẻn nhà bếp, lén bỏ thêm chút “gia vị đặc biệt” canh dưỡng sinh mà Tiêu Vọng và Tiêu Quân uống hàng ngày.
Ông sẽ trở nên dễ nổi giận, đa nghi và bất an.
Thực , cũng biết chắc chắn về thân thế thực sự của Tiêu Quân, nhưng đã hợp lý gieo hạt giống ngờ vực lòng hai cha con họ.
Cộng thêm tác động của dược liệu, nhanh hai bắt đầu mâu thuẫn liên miên.
Tiêu Quân vốn trẻ non , thường cãi , khiến Tiêu Vọng nổi giận đùng đùng.
Trong phủ ai chủ trì, quản gia tìm đến , nhờ khuyên nhủ.
Khi đến, tất cả gia nhân đã đuổi ngoài, Tiêu Vọng đang chỉ mặt Tiêu Quân mà mắng:
“Đồ nghiệt tử! Ngươi còn dám cãi? Ngươi nghĩ biết ngươi ép lương làm kỹ, bắt mấy đứa nhóc xinh xắn giam trong Nam Phong Quán để hành hạ ?
“Ngươi nghĩ phong Thế tử là thể cao gối chờ chết để kế thừa ?
“Hừ, ngày mai sẽ lấy đại nghĩa diệt thân, dâng tấu lên Hoàng thượng, phế bỏ vị trí Thế tử của ngươi…”
Tiêu Quân đã lo lắng về thân thế của từ lâu, giờ cha phế bỏ ngôi Thế tử, ý nghĩ đầu tiên trong đầu là: Không !
Từ nhỏ, là nam đinh duy nhất của Quốc công phủ, nuôi dạy như kế thừa.
Dù thích phụ nữ, khó con nối dõi, nhưng cha mẹ vẫn che giấu giúp .
Cả đời chỉ sống vì danh vị Quốc công, nếu mất ngôi Thế tử, cuộc sống của còn ý nghĩa gì nữa?
Nếu còn sống , thì cũng đừng mong khác sống yên!
Tiêu Quân đột ngột ngẩng đầu, lao đẩy ngã cha xuống đất.
Tiêu Vọng kịp đề phòng, đè đất, cổ họng Tiêu Quân bóp chặt:
“Ngươi… ngươi dám? Ta… là cha của ngươi!”
Ông bóp cổ đến trợn trắng mắt, cố gắng phản kháng, cũng dùng tay siết chặt cổ Tiêu Quân.
Cả hai đều thở dồn dập, nhưng ai chịu buông tay .
Trong lúc hỗn loạn, Tiêu Vọng vô tình thấy đang nấp ngoài cửa: “Cứu… cứu !”
Tiêu Quân cũng đầu thấy , cũng vội kêu lên: “Giúp , mau!”
12
Ta run rẩy bước tới gần, , ông .
“Ngươi còn đợi gì nữa? Dao mổ heo của ngươi ?” Tiêu Vọng gào lên khàn cả giọng.
“Đây là đứa nghiệt tử, giết nó , bảo đảm cho ngươi một đời vinh hoa!”
Tiêu Quân vốn đã rượu chè và sắc dục vắt kiệt sức lực, sức mạnh vốn bằng cha , chỉ dựa tuổi trẻ mà cố gắng gồng lên.
Nghe thấy , cuống quýt, vội vàng :
“Ngươi… ngươi đừng hồ đồ.
“Hai tỷ tỷ của ngươi đều lão chơi đùa đến chết, ngươi theo lão già cặn bã còn bằng theo .
“Đợi… đợi làm Quốc công , ngươi sẽ trở thành… trở thành Quốc công phu nhân cao quý!
“Mau, giúp … cùng giết lão .”
Ta , đôi mắt đỏ hoe:
“Hai là cha con mà, cớ gì làm đến mức ?”
Ta tiến đến gỡ tay Tiêu Quân:
“Quốc công gia sắp thở nổi , Thế tử, mau thả tay .”
Sắc mặt Tiêu Vọng lộ vẻ vui mừng, ông nghĩ rằng đang giúp .
ngay khoảnh khắc tiếp theo, niềm vui lập tức tan biến.
Nỗi đau lớn nơi cổ họng khiến thân ông run lên bần bật.
Tiêu Quân nhận điều bất thường, thấy về phía thì càng vội vàng, càng dùng hết sức lực còn .
Đã tay giết cha, nếu đối phương chết thì , nhưng nếu chết, hậu quả sẽ ?
Mặt trắng bệch, nhận rằng, nhân lúc siết cổ, đã âm thầm mượn lực, bóp nát yết hầu của Tiêu Vọng.
Khi thấy sắc mặt Tiêu Vọng bắt đầu xám xịt, mới buông tay, giả vờ kinh hoảng, gỡ đôi tay của ông đang bấu chặt cổ Tiêu Quân.
Chỉ đến khi đôi tay đó rũ xuống vô lực, mới làm như nhận chuyện gì, hét toáng lên:
“A! Thế tử, mau, mau dừng ! Quốc công gia… Quốc công gia ngài …”
Tiêu Quân như điếc, hai tay vẫn dùng hết sức lực.
Quản gia thấy tiếng hét của , cả gan xông .
lúc trông thấy sợ hãi ngã khuỵu xuống đất.
“Thế tử… Thế tử giết Quốc công gia !”
Ta thốt câu , liền giả vờ ngất .
Khi tỉnh , quan phủ đã bắt giam Tiêu Quân.
Quản gia tận mắt chứng kiến, thêm lời khai của , cộng với dấu vết ngón tay hằn rõ cổ chết.
Tội danh giết cha của Tiêu Quân rõ ràng thể chối cãi.
Hắn dù nhất thời kích động, nhưng vốn đã ý định giết , khi bắt cũng thể biện minh.
Tội giết cha, tăng nặng một bậc, lập tức tuyên án xử trảm mùa thu.
Quốc công phủ to lớn, chỉ trong vài ngày đã sụp đổ.
13
Cố Trí Viễn nhận tin, lập tức gửi thư gọi đến bàn bạc:
“Người đầu Quốc công phủ đã còn, nhưng huyết mạch của tỷ con vẫn còn ở đó, phụ thân sẽ dâng sớ xin phong tước cho chúng.
“Lão già Tiêu Vọng đội nón xanh, nuôi một đứa con bất hiếu, tự làm tự chịu, đúng là đáng đời. Phụ thân sẽ lo liệu mọi việc, con chỉ cần chăm sóc cho tân Quốc công là .
“Tuy nhiên, vinh hoa phú quý cả đời con đều do Hầu phủ ban cho, biết nên làm gì chứ?”
Ta nở nụ ngoan ngoãn:
“Đương nhiên, mọi việc lấy phụ thân làm trọng.”
“Tốt! Không hổ là con gái của .”
Ông vui vẻ vô cùng, thể thuận lợi thu về bộ thế lực và tài lực của Quốc công phủ, về đường quan lộ của ông chắc chắn sẽ rộng mở hơn nhiều.
Ta cúi đầu , kính cẩn cáo lui, , nhờ Thẩm ma ma giới thiệu, quỳ gối mặt Hoàng hậu:
“Dân nữ vô tình phát hiện di thư của hai tỷ tỷ, trong lòng lo sợ, mới nhờ Thẩm ma ma giúp đỡ.
“Không ngờ Quốc công phủ dơ bẩn đến thế, kịp đợi Hoàng hậu nương nương xét xử, đã tự ác giả ác báo, tàn sát lẫn , diệt vong .
“Dân nữ vốn định nhân cơ hội trở về quê nhà, nhưng bên Hầu phủ…”
Ta kể y nguyên những lời mà Cố Trí Viễn đã với :
“Vân Thư thô tục, thật sự hiểu những vòng vo trong nhà quyền quý, cũng thật lòng lo sợ tính mạng giữ nổi, xin nương nương chỉ cho Vân Thư một con đường sống.”
Thẩm ma ma từ sớm đã với rằng, Hoàng hậu vốn xuất thân từ dân gian, là lòng .
Quả nhiên, nửa kín nửa hở, đôi má bà đỏ bừng vì giận dữ:
“Thật quá đáng! Đời phụ nữ vốn đã khổ, bọn họ biết liêm sỉ đến thế, đúng là quá đáng!
“Yên tâm, bổn cung nhất định sẽ đòi công bằng cho ngươi!”