Tà Ma Gõ Cửa - Chương 3
Chú út biết, da mặt ông nội lợn gặm, mà cô gái xé toạc, ăn sạch sẽ.
Ông nội lần mò ngoài trong bóng tối, tìm Hà Mù ở đầu làng lấy thuốc, nếu cả khuôn mặt sẽ thối rữa.
Tôi đóng cổng, thấy chú út trong sân, nhe răng với . Ánh trăng trắng bệch chiếu lên chú, trông rợn .
“Tiểu Hoa, nhỏ tí mà đã biết dối, .”
Tôi đang ngáp dài, cơn buồn ngủ lập tức tan biến, chú út cầm cây gậy to dài.
Tôi nuốt nước bọt, chậm rãi : “Chú út, thật ông nội…”
Trưa hôm , bà cuối cùng cũng về. Bà thở hổn hển, tối qua gặp ma đánh tường, may mà chỉ trêu, mất mạng.
Bà xong, mắt láo liên về phía phòng tây: “Tiểu Hoa, cô gái đó còn ở đó ?”
Tôi ừ một tiếng, ngập ngừng, chú út chia gia đình.
Chú út vì cô gái đó mà đòi chia nhà.
Ông nội tức giận, tát chú hai cái thật mạnh: “Đồ khốn, bao năm nay bố nuôi mày ăn mặc, tiền đó, bố tiêu một xu, để dành hết cho mày cưới vợ. Giờ mày đòi chia nhà? Thằng ranh, bố mày chết mà đã chia nhà? Chờ bố chết hãy !”
Chú út hừ hai tiếng, mắt lộ ba phần trắng: “Đã là tiền để dành cho con, thì chia sớm . Dù bố cũng chỉ con là con trai. Anh cả chết hai ba năm , tiền đáng lẽ thuộc về con từ lâu. Chia sớm , con còn lo cho bố.”
Ông nội thế, giận đến thổi râu trừng mắt,
chửi chú út là đồ bội bạc. Nếu lạ ngang nhà , chắc cũng chửi chú út vài câu.
số tiền ông nội để dành, rõ ràng là tiền mồ hôi nước mắt của bố mẹ , là bố từng viên gạch từng viên gạch xây lên, là mẹ từng cái đĩa từng cái đĩa rửa , là tiền sạch sẽ nhất của những lao động nghèo khổ, là tiền để nuôi gia đình nhỏ của chúng .
Bà gượng, làm hòa giải: “Lão Nhị, nếu Thành Tử chia, thì chia . Chúng già , chẳng trông cậy nó ? Tiểu Hoa là con gái, chúng cũng chẳng trông mong .”
Bà kề tai ông nội câu , giọng nhỏ,
nhưng rõ từng chữ.
Không hiểu , bà dường như thay đổi.
Bà từng , bà nuôi lúc nhỏ, nuôi bà lúc già, giờ chê là con gái. Tôi định hỏi bà tại , thì Chu Viện từ phòng tây chạy .
Cô má hồng hào, tinh thần phấn chấn, bước nhanh nhẹn, khác hẳn vẻ hấp hối lúc mới đến.
Ngược , chú út gầy nhiều, cánh tay từng to như đùi lợn tết, giờ teo tóp hẳn.
Chú út kéo Chu Viện, mặt mày gian xảo, quyết tâm cưới cô , đòi chia nhà vì cô .
Ánh mắt Chu Viện lướt qua từng chúng , khi ông nội, ông nội dám đối diện.
Cuối cùng, ánh mắt cô dừng , mang theo sự khao khát và quỷ dị…
Việc chú út đòi chia nhà, cuối cùng ông nội cũng đồng ý. Bà híp mắt, lấy từ hộp gỗ một chiếc vòng ngọc xanh, tự tay đeo cho Chu Viện, đó là vật mẹ ông nội để cho bà.
Nghe thế, và ông nội đều lộ vẻ nghi hoặc.
Tôi nghi vì biết bà chẳng bao giờ vòng ngọc xanh.
Ông nội lẽ ngờ rằng mẹ ông để thứ quý giá thế.
Chú út càu nhàu, chửi bà lòng tham đáy, giấu thứ như bao năm.
Chỉ nhận Chu Viện đang tham lam hút lấy thứ gì đó, lộ vẻ thỏa mãn…
Chú út chia nhà, lấy căn nhà chính cùng bếp và nhà vệ sinh. Ba chúng đuổi phòng tây ở.
Cơm nước thì dựng bếp nhỏ ngoài sân, vệ sinh thì đào hố nhà làm cầu tiêu khô.
Tôi ít lần yêu cầu bà đuổi vợ chú út , cô là tà ma. Có lúc ông bà ở nhà, mỗi khi chú út đến phòng tây, cô luôn lẽo đẽo theo , nhưng , chỉ ngoài chằm chằm.
Phòng tây ngưỡng cửa cao, do bà làm. Hồi trẻ, bà từng học nghề với ông cả.
Mỗi lần chú út chuyện với , Chu Viện đều gọi chú bằng giọng quái gở.
Bà , chỉ lắc đầu, thì thào: “Chưa đến lúc.”
Ông nội đánh bài nữa vì tiền đã chú út trộm hết, túi rỗng, ông như chó mất nhà, chỉ biết trút giận lên và bà.
Chia nhà năm ngày, chú út đổ bệnh, bệt giường, má hóp, mắt lồi, thở hổn hển từng .
Ông nội vội mời bác sĩ chân đất trong làng, nhưng phòng, vị bác sĩ đã xua tay với ông: “Đại ca, Thành Tử bệnh, mà hút hết tinh khí. Cứ hút cạn tinh khí, chẳng sống mấy ngày nữa.”
Ông nội mặt mày âm trầm, gì. Tôi tiễn bác sĩ cổng thì ông đầy ẩn ý, khiến rùng , còn khi thì thấy ông đã xa vài trăm mét.
Chu Viện ôm con búp bê rách, vẫn hát bài dân ca rùng rợn: “Bên đường con búp bê vải, búp bê vải, búp bê vải…”
Cô dỗ trẻ hôn ôm con búp bê, ông nội bước tới mặt cô, kêu một tiếng quỳ xuống van xin: “Tôi chỉ mỗi thằng con , xin cô phát lòng từ bi, tha cho nó. Hồi đó nhà với cô, oán thù gì cứ nhằm với mẹ nó mà trả, đừng hại con trai .”
Chu Viện hướng về khanh khách, còn ông nội lập tức lên tiếng: “Tiểu Hoa… cũng .”
Gió thổi qua, dù lá cây xào xạc cũng át nổi giọng ông nội. Tôi biết ông thiên vị chú út, thích con gái, nhưng vẫn mong ông chia sẻ chút tình thương cho , chỉ một chút thôi. Tôi tham nhưng lời ông thốt khiến trái tim chết lặng.
Chu Viện cắn ngón tay, nghiêng đầu bật khanh khách: “Một cũng tha, hì hì hì…”
Trong tiếng như chuông bạc, ông nội mất kiên nhẫn, vung dao chém cô thành mấy khúc, mùi máu tanh xộc mũi, hoảng sợ định hét lên thì ông nội , hung tợn trừng .
Đôi mắt ông bây giờ giống chú út, lộ rõ ba phần trắng. Ông ném Chu Viện chuồng lợn, lợn ăn sạch mới hài lòng rời .
Ông bước vui vẻ như tưởng mọi chuyện đã xong, nhưng đó chỉ mới là bắt đầu.
Dù ông nội chặt cô thành mảnh đốt thành tro, sáng hôm Chu Viện vẫn xuất hiện đúng giờ bên giường chú út.
Toàn thân cô chẳng còn mảnh thịt lành lặn, ghê tởm đến mức những mảnh thịt vụn bám chặt , ngũ quan biến dạng, tứ chi lộn xộn ghép … rõ ràng cô là một ác quỷ bò lên từ địa ngục, quyết hành hạ cả nhà đến chết.
Ông nội cuối cùng nhận vấn đề nhưng chịu hạ cầu ông cả.
Tà ma lợi hại như , đạo sĩ thường thu phục nổi, nên ông mới nhớ đến bà .
Ông nội xoa tay, đến mặt bà đang bù đầu bù cổ làm việc và hiếm hoi dịu giọng: “Mẹ thằng nhỏ, bà mau mời ông lão đến, chậm nữa là cả nhà chết hết.”
Bà gì nhưng bỏ việc, nhất quyết dẫn cùng mời ông lão, vì bà sợ Chu Viện sẽ làm hại .
Ông lão thực sống ở lưng chừng núi, thấy bà , lão thở dài ngừng: “Chị bụng ơi, chị xem, nếu lúc đầu , chịu họa ?”
Bà mặt mày ủ rũ, bảo bất lực, một phụ nữ áp bức lâu năm, cách gì ?
Ông lão hỏi: “Chiếc vòng lần đưa, chị đeo cho nó ?”
Bà liếc đáp “Đeo ,” khiến ông lão lộ nụ nhẹ nhõm: “Đã đeo thì cách trị nó.”
Ông lão lấy từ trong nhà một khúc gỗ và ba nén nhang, dặn đốt nhang ở hướng đông bắc trong sân từ hai đến ba giờ sáng, đặt khúc gỗ ở hướng tây nam châm lửa, làm thể tạm nhốt Chu Viện trong sân, chiếc vòng sẽ khóa sát khí của cô khiến cô hút tinh khí, hút tinh khí thì sát khí yếu dần, đến sáng hôm bà lão sẽ xuống núi thu phục Chu Viện.
Ông lão còn con quỷ khi chết chịu tổn thương lớn, nên chịu đầu thai mà hóa lệ quỷ để báo thù.
Khi xong, ông lão xoay đôi mắt đục ngầu chằm chằm khiến giật thót và nắm chặt tay bà.
