Tiệm Cầm Đồ Thu Thập Tà Vật - Chương 16: Đừng vội liếm
May mà sáng nay ăn gì, nếu chắc ói cả tá tràng.
Hùng Hùng bên cạnh bộ dạng của Lạc Xuyên mà ngơ ngác. Người đàn ông tao nhã như một “trà quân tử” đang há hốc miệng, mồ hôi lạnh rịn đầy trán, hai tay dang như biết làm gì.
“Cậu , Xuyên Tử?”
Cậu tưởng rằng đám dịch nhầy xanh lè độc, nếu thì cái bình thường thần kinh thép như Lạc Xuyên thành thế ?
“Chẳng lẽ nó độc? Vậy chẳng cũng…”
Lạc Xuyên bật dậy, súc miệng mấy lần, đó lắc đầu khổ: “Không , độc, chết .”
“Thế …”
“Chỉ là đơn thuần buồn nôn thôi!”
Đổng Đại Minh cũng súc miệng xong, bĩu môi, trông như một tay giang hồ lão luyện: “Tiểu chưởng quầy, đừng lo. Nếu mà độc, đã ngỏm từ lâu . Làm dân giang hồ mà, gì đáng sợ ? Có câu ‘Tiểu quỷ tới, thảnh thơi bước qua; Diêm Vương tới, cứ ngắm mây trôi’! Mà cũng cảm ơn đấy, may mà báo cảnh sát.”
Lạc Xuyên cái miệng của Đổng Đại Minh, nhịn nổi nôn khan thêm mấy tiếng.
“Này Lạc Xuyên, ngờ cũng ghê gớm đấy nhỉ? Được , hôm nay coi như giúp một ân tình, mai mời ăn một bữa!” Đổng Đại Minh ôm quyền, định rời .
Lạc Xuyên nhịn cơn buồn nôn, giơ tay cản : “Khoan đã, Đại Minh Bạch! Để cho ông , tuy chết, nhưng cũng thoát khỏi nguy hiểm . Ông tin , bước khỏi cửa , ngày mai ông lên thẳng trang nhất luôn!”
“Ý là ? Đừng hù dọa !”
“Hù dọa ông? Ông nghĩ nôn thành cái dạng , chẳng lẽ do ăn nhiều dầu cống quá ? Rõ ràng là sát khí nhập thể!”
“Thôi , làm cái nghề , đã tiếp xúc qua vô số đồ cổ . Chẳng qua là vài món khai quật, sát khí ám thôi, chuyện nhỏ…”
Lạc Xuyên liếc cái bụng của Đổng Đại Minh phồng to như thể nhét cả quả dưa hấu trong, hơn nữa còn run lên. Hắn nhíu mày đếm: “Năm… bốn…”
“Ê, Lạc Xuyên, đếm cái gì ?”
“Hai… một! Mau nhà vệ sinh ngay!”
Đổng Đại Minh còn kịp phản ứng, đột nhiên trợn tròn mắt như chuông đồng, hét lên một tiếng thảm thiết, ôm bụng lao thẳng toilet. Ngay đó, chỉ thấy một loạt tiếng “phịch phịch”, “bốp bốp”, kèm theo một luồng mùi thối xộc .
Lạc Xuyên nhanh tay đóng sập cửa , bịt mũi kéo theo Hùng Hùng và Tiểu Ngũ chạy xa.
Hùng Hùng mặt xanh mét, lẩm bẩm: “Xong , với cái mùi thì hôm nay khỏi buôn bán gì luôn.”
“Yên tâm, ở đây, doanh thu cả ngày hôm nay cứ để cái lão già lo!”
Một lúc , cuối cùng Đổng Đại Minh cũng lê khỏi toilet.
lúc trông hệt như giảm mười cân chỉ trong vài phút, gầy sọp , mặt vàng vọt, môi khô nứt, ôm bụng còng như một con tôm.
“Lạc Xuyên… … cái gì ? Cảm giác như ruột gan tháo sạch !”
Lạc Xuyên nhịn mùi hôi, chế nhạo: “Ông là chuyên gia đồ cổ ? Sao đến cả chuyện cũng hiểu? Ông trúng thi độc, hơn nữa âm khí đã xâm nhập nội phủ!”
“Không thể nào, hai ngày nay hề về quê, chỉ mua mấy món đồ ngay vỉa hè thôi mà!”
“Tôi hỏi ông, nãy ông … ông liếm cái ngọc lặc tử ?”
“, liếm mà, thì ? Tôi học qua! Ngọc cổ càng để lâu sẽ càng ôn nhuận, lưỡi là nơi nhạy cảm nhất, thể dùng để phân biệt niên đại của ngọc. Cậu xem mấy chương trình thẩm định bảo vật TV, mấy vị chuyên gia cũng liếm đấy thôi.”
Lạc Xuyên trừng mắt ông : “Ông đúng là… Đại Minh Bạch (ý mỉa biết gì)! Không biết mà cũng bày đặt làm màu. Ngọc thể liếm, nhưng loại nào cũng liếm!”
“Ngọc lặc tử là một dạng ngọc hình trụ, nếu lỗ xuyên suốt ở giữa, thường là đồ trang sức. hỏi ông, cái ông liếm lỗ ?”
Đổng Đại Minh gãi đầu: “Không … nhưng điều đó thì liên quan gì chứ? Không ngọc lặc tử là trang sức của giới quý tộc thời xưa ?”
“Ông nghĩ ngọc lặc tử thì thể liếm bừa ? Thứ nhất, ông chắc nó khai quật bao lâu, thể còn ám đầy âm khí, tuyệt đối thể cho miệng. Thứ hai, hàng tá cách giám định ngọc, nhưng liếm là phương pháp ít phổ biến nhất, trừ phi bất đắc dĩ, chứ ai rảnh mà đánh cược mạng sống bằng cái lưỡi cả. Và cuối cùng… ngọc lặc tử hình trụ, sáu cạnh nhưng lỗ ở giữa, thường là trang sức bình thường. Đa số chúng đều là một phần của cửu khiếu ngọc!”
“Cửu khiếu ngọc là gì?”
là buôn đồ cổ mà chẳng hiểu gì cả.
Lạc Xuyên còn kịp trả lời, thì Hùng Hùng bên cạnh đã lên tiếng: “Trong sách , cửu khiếu tức là chín khiếu huyệt cơ thể con : mắt, mũi, miệng, tai, âm, mông. Người xưa cho rằng ngọc linh tính, chết tuy hồn tiêu tán, nhưng nếu dùng ngọc để bít các huyệt thì thể duy trì linh khí, tiếp tục câu thông với thần linh. Nói trắng , cửu khiếu ngọc chính là thứ mà các quý tộc thời xưa nhét các lỗ cơ thể chết, để họ hưởng đặc quyền ngay cả khi đã xuống mồ!”
Lạc Xuyên bĩu môi: “Ông xem , ông còn hiểu bằng một chỉ sách!”
“Tôi vẫn hiểu rõ, chín khiếu là cái gì? ‘Mông’? ‘Mông’ là gì ?” Đổng Đại Minh ôm bụng hỏi: “Chẳng lẽ là rốn?”
“Là thẳng đấy, ‘Mông’ chính là hậu môn, hậu môn chính là ‘Mông’.”
Lạc Xuyên cố nhịn cảm giác buồn nôn, lớn tiếng : “Thứ ông liếm, thực chính là vật dùng để bịt hậu môn chết thời cổ đại. ‘Cửu khiếu ngọc chi mạt’ chính là chỉ miếng ngọc nhét hậu môn. Trước thời Tống, chúng thường hình trụ sáu cạnh hoặc tám cạnh, mang ý nghĩa thông suốt lục hợp bát phương. Đến thời Minh – Thanh thì đủ mọi hình dạng. Ngọc, nhất là cổ ngọc, thứ thể tùy tiện liếm .”
“Ọe!”
Lời Lạc Xuyên dứt, Đại Hùng và Tiểu Ngũ đã nhịn nổi nữa mà bắt đầu buồn nôn.
hai họ căn bản tranh nhà vệ sinh, vì Đổng Đại Minh mặt đã cứng đờ, cả như sụp đổ. Một tay bịt miệng, một tay ôm bụng, lao thẳng nhà vệ sinh.
Ầm ầm rào rào!
Tiếng nước xối xả, tiếng ói mửa vang lên ngừng. Phải hơn mười phút , Đổng Đại Minh mới hé cửa một khe nhỏ, vẻ mặt đáng thương hỏi Hùng Hùng: “Chủ quán, bàn chải đánh răng ?”
Đại Hùng khoát tay, vô cảm : “Trong tủ , kệ ba loại kem đánh răng, nếu thấy đủ, cạnh bồn cầu còn nước tẩy bồn cầu. Nói chung cần nữa, mấy thứ trong nhà vệ sinh đều cần nữa…”
Lại thêm một trận nước xối ào ào. Khi Đổng Đại Minh bước ngoài, lợi răng của ông đã chà đến bật cả máu.
Không biết do tâm lý , nhưng dù cách mấy mét, ba vẫn cảm giác ông nồng nặc mùi hôi thối.
“Tiểu Xuyên … , Tiểu Lạc chủ quán, là súc ruột rửa dày luôn ! Sao cứ cảm thấy bụng lạnh toát, ruột gan như cả đống giòi bọ đang bò ?”
“Không cần .”
Lạc Xuyên miệng ông , cảm giác buồn nôn dâng lên, liền đầu : “Về nhà nấu nước với đậu ngũ sắc mà uống, ngày nào cũng uống, uống đến khi nào nôn, tiêu chảy màu xanh nữa thì coi như . Phải , món đồ đó ông lấy từ ? Tuy thấy, nhưng cảm giác sát khí nó khá nặng đấy, mới khai quật gần đây ?”
“Chuyện … cũng rõ lắm…”
“Thật ? Ông bất tỉnh mà vẫn nhớ dặn Đại Hùng đừng gọi cấp cứu, đừng báo cảnh sát. Ông dám ông biết? Đã thì, Đại Hùng, báo cảnh sát . Dù thì, chuyện xảy ở quán , lỡ ông tiêu chảy mà chết, cũng chịu trách nhiệm đấy.”
“Đừng, đừng mà!” Đổng Đại Minh hoảng hốt kêu lên: “Tôi với sư phụ là chỗ quen biết lâu năm, thể hại ! Được , , ? Món đồ của , là cháu trai thu mua từ quê mang đến, nhờ xem hộ. Chính là cái đứa sáng nay gặp .”
“Từ mà ?”
“Hương Bắc Sơn.”
Lạc Xuyên khựng , vội hỏi: “Không ông đang đến cái mộ hung ở Bắc Sơn gần đây chứ?”
“Chuyện … dám chắc. Chỉ , gần đó một ngôi mộ nhà Liêu mấy kẻ lăng lý tặc vụng về đào bới. Sáu , ba bỏ mạng trong đó. Sau đó, dân làng phát hiện địa đạo, hôi của một lượt nữa. Đến khi chính quyền phát giác, bộ đồ tùy táng đã biến mất, chỉ còn mấy cái xác. Tôi , những thi thể đó thân đen kịt, vẻ xuất đại tà, nhiều gia súc của dân làng cũng chết hàng loạt. Tôi lo miếng ngọc cũng từ ngôi mộ đó , nên… nên dám để chủ quán báo cảnh sát.”
Trong lòng Lạc Xuyên dâng lên cảm giác bất an.
Sư phụ cũng Bắc Sơn… Lẽ nào gặp chuyện ?