Tình Địch Nhà Người Ta - Chương 3
14
Giọng Tần Mục Dạ nghiến răng vang lên:
“Đủ .”
Tôi giữ lấy chân , mặt cứng đờ:
“Anh chắc chứ? Tuy việc khiến ghê lắm, nhưng giữa ranh giới sống chết thì đừng câu nệ, đều là đàn ông, coi như chó cắn .”
Vừa vỗ đùi trấn an:
“Yên tâm, sẽ nhẹ tay.”
Tần Mục Dạ ho một ngụm máu.
Giật chân , thở dốc, kéo quần lên:
“Đã … cần.”
Giọng như đang nghiến răng bật .
Tôi cũng âm thầm thở phào.
Cứng như đá, nuốt nổi.
Ngay lúc đó, trời đất đảo lộn.
Cả hai đổi vị trí.
Cơn cắn xé điên cuồng lập tức ập đến.
Xâm nhập, nuốt trọn.
Nước bọt lẫn máu chảy xuống.
Khi lá chắn dần mờ .
Hơi thở cả hai rối loạn.
14
Sau khi đặt xong bộ bom lượng tử.
Nhấn lệnh xác nhận.
Tần Mục Dạ kéo chạy như bay khỏi vùng lõi.
Rồi bất ngờ đè xuống đất.
Ba mươi giây .
Tiếng gào thét của quái vật tan cùng cơn nhiệt lưu khổng lồ.
Sức ép khiến ho máu.
Tần Mục Dạ đè lên , chắn phần lớn thương tổn.
Anh hoảng hốt kéo khỏi ngực.
Sau khi chắc rằng còn thở, nhanh chóng bình tĩnh .
Từ xa vang lên hai tiếng nổ lớn.
Tôi và Tần Mục Dạ .
Có vẻ Trì Tiêu và Hướng Nam Tinh cũng đã thành công.
……
Khi gặp Hướng Nam Tinh,
Tôi suýt .
Kẻ luôn tươi như gió trăng giờ khắp chẳng chỗ nào lành lặn.
Dù thằng nhóc ngày thường đáng ghét thật.
.
Khi chạm cánh tay lộ cả xương trắng của ,
Tôi nỡ, khẽ nhắm mắt.
Từng đốm sáng lóe lên.
May mà vết thương chí mạng, thể miễn cưỡng định tình trạng cho .
Hướng Nam Tinh hiếm khi móc, vài lọn tóc rũ xuống che mắt, giọng nhẹ , gần như dịu dàng:
“Anh, em , chết .”
Trì Tiêu trông cũng chẳng khá hơn là bao.
Anh là đội trưởng.
Luôn là đáng tin, điềm tĩnh, kiên cường nhất.
Ngoại trừ cái tật thích cắn .
Có lẽ cảm nhận ánh của .
Anh khẽ nở nụ trấn an.
Trì Tiêu gian bắt đầu rạn nứt, giọng khàn:
“Mười phút nữa nơi sẽ sụp, rút ngay.”
16
Tôi đang mơ.
Những hình ảnh kỳ quái rực rỡ liên tục lướt qua.
Quái vật, cát vàng, như từng mảnh gương vỡ ào ạt tràn tới.
Bỗng thấy Hướng Nam Tinh, nhăn nhó, gương mặt tối sầm, vô cùng khó chịu:
“Tại chỉ em hôn, tại giấu em, , tại , tại , tại …”
Y như một oán phụ bỏ rơi.
Đáng sợ chết khiếp.
Tiếp theo là Tần Mục Dạ, khuôn mặt lạnh như băng.
Soạt một cái, kéo quần xuống.
Giọng lạnh tanh: “Tôi hối hận , đây .”
Tôi hoảng hồn đầu bỏ chạy.
Kết quả đâm sầm lòng Trì Tiêu.
Bị ép chặt bờ ngực rắn chắc.
Nhịp đập mạnh mẽ, từng cái một.
Anh còn thổi bên tai : “Thích , bảo bối.”
A a a!
Hồn vía bay mất sáu phần.
Cuối cùng mọi thứ tan biến.
Chỉ còn Bạch Duẫn trong nền sáng trắng, , lúm đồng tiền ngọt ngào, gọi : “Anh Tống Quan.”
Cuối cùng cũng gặp bình thường .
Tôi mừng rỡ chạy tới, nhưng khi chạm .
Phía Bạch Duẫn bỗng trồi vô số xúc tu đen sì, quấn chặt lấy , càng lúc càng siết mạnh.
Trước khi tầm nuốt chửng, thấy nụ ngọt ngào biến dạng dữ tợn.
Khóe miệng nứt toác, giọng khàn khàn ghê rợn:
“Tống~ Quan~ ca~ ca~”
A!
Tôi giật tỉnh giấc.
Ngơ ngác trần nhà quen thuộc.
Trán ướt đẫm mồ hôi.
Ác mộng.
Một cơn ác mộng thực sự.
Tôi chẳng biết về căn cứ thế nào.
Chỉ nhớ khỏi gian khe nứt, đã kiệt sức ngất .
là thể chất cấp B chẳng thể so với họ.
Trong cơn mê man, thấy giọng của Bạch Duẫn.
Lo lắng đến mức gần như :
“Anh Tống Quan chứ?”
A, cảm thán.
là thiên sứ nhỏ.
Hoàn khác trong mơ.
Thật là một cơn ác mộng.
Tôi xuống lầu.
Không thấy ai trong đội.
Đang thắc mắc thì thấy họ cùng đẩy cửa bước .
Bạch Duẫn , ba còn theo .
Chết thật.
Đừng là nhân lúc ngất, họ rủ hẹn hò nhé.
Bạch Duẫn bước tới, vui vẻ :
“Anh Tống Quan, tỉnh !”
Tôi gật đầu.
Cậu tiếp lời: “Tốt quá, em cũng tin vui với .”
Nhìn gương mặt phấn khởi của , tò mò hỏi:
“Tin gì thế?”
“Em đã thức tỉnh dị năng .”
“Giống Tống Quan, cũng là hệ trị liệu đó.”
17
Một đội chỉ phép một trị liệu sư.
Tôi từng gửi vô số đơn báo cáo,
xin đổi đội.
Đưa một trị liệu sư cấp B đội cấp S,
chẳng khác nào bật chế độ địa ngục.
May mà qua nhiều nhiệm vụ,
chúng cũng xây dựng niềm tin lẫn .
Hơn nữa, dị năng của còn một cái bug trời đánh như thế.
Tình địch hai đã hôn,
một còn cởi cả quần.
là rừng lớn lắm chim kỳ quái.
May mà đồng đội so đo,
ai kiện tội quấy rối.
Nên khi nghĩ đến việc thể đổi đội,
biết cái cảm giác nghèn nghẹn trong lòng là gì.
Còn Bạch Duẫn đã thức tỉnh,
trở thành trị liệu sư cấp A.
Trong thời buổi thiếu trị liệu sư, đó là nguồn lực quý giá.
Cậu tư cách hơn để làm trị liệu sư của Đội 9.
Bạch Duẫn dè dặt, giọng nhỏ nhẹ:
“Anh Tống Quan, em cũng mong thể ở , nhưng trong một đội phép hai trị liệu sư.”
Cậu hít sâu, lấy hết dũng khí tiếp:
“Nếu đồng ý rút khỏi đội, em sẽ thể làm trị liệu sư của Đội 9. Dù thì so với cấp B, cấp A mạnh hơn, thể giúp ích và bảo vệ mọi hơn.”
“Anh, thể đồng ý ? Em luôn giúp đỡ mọi .”
Đôi mắt Bạch Duẫn ngấn lệ , hệt như lần đầu cầu xin cho ở .
Chỉ khác là giờ cầu rời .
Đôi mắt vẫn như .
Long lanh, lấp lánh như thể hút xoáy sâu trong đó.
Trong đầu, giọng quen thuộc vang lên.
Đồng ý .
Giống như lần , đồng ý .
“Tôi…”
.
Trong lòng dấy lên cảm giác phản kháng.
Cũng như khi gặp khó khăn thể cầu cứu đồng đội,
theo bản năng sang họ.
lần , nhận phản hồi nào.
Ngay cả Hướng Nam Tinh vốn đùa cũng cúi mắt, chẳng rõ biểu cảm.
Họ…
lạnh nhạt vô cùng.
Tôi cắn răng, thấy bất an và khó chịu.
Tại …
trong lòng đau thế .
18
Tôi mất ngủ.
Với xuống đã ngủ như , đây là cực hình.
Trằn trọc, lăn qua lộn .
Cuối cùng quyết định xuống lầu dạo.
Vừa mở cửa,
liền thấy một bóng thẳng đơ ở cửa.
Làm giật hết cả buồn ngủ.
Tôi quát: “Hướng Nam Tinh, làm cái quỷ gì , nửa đêm ngủ còn gác ?”
Hướng Nam Tinh lắc lư ngẩng đầu, mùi rượu nồng nặc tỏa :
“Anh, vui lắm nhỉ.”
Tôi nhăn mày vì mùi cồn: “Cậu uống bao nhiêu ?”
Rượu thuốc thời nay là hàng xa xỉ.
với dị năng giả cấp cao, chẳng đáng là gì.
“Anh chắc vui lắm, vui vì cuối cùng cũng thoát bọn em .”
Hướng Nam Tinh loạng choạng ngả về phía , vội đỡ lấy, bực bội :
“Tôi hiểu đang linh tinh cái gì, về phòng .”
Khuôn mặt áp sát cổ , bất chợt ngẩng lên, ánh mắt gắt gao:
“Anh nộp đơn xin đổi đội nhiều lần như thế, tưởng em biết ?”
Giọng nghẹn , uất ức:
“Anh còn khiếu nại em, em nhiều, ồn ào.”
Tôi chột , né tránh ánh của .
Cái Cục quản lý hỗn khiếp , chẳng là ẩn danh !
Tôi ấp úng: “…Chuyện đó là từ .”
Hướng Nam Tinh hừ lạnh, ôm chặt lấy , chịu buông:
“Còn bây giờ thì ? Lúc nào cũng khó chịu với em, chỉ cần ai đó mới là chú ý.”
“Cậu bậy gì đó, ai là mèo với chó?”
“Có, đấy, chẳng lẽ ghét em ?”
Đôi mắt ươn ướt .
Đáng thương đến mức khiến mềm lòng, lúng túng đáp:
“…Không, ghét.”
“Vậy là thích em.”
“Thích cái đầu , mau cút .”
Tên nhóc đà lấn tới.
“Không, tối nay em ngủ ở đây.”
“Ngủ cái rắm, biến.”
……
Cánh cửa đóng kín, bộ cuộc đối thoại bên trong lọt ngoài.
Tần Mục Dạ tựa lưng tường, khẽ khinh bỉ:
“Ngốc hết phần thiên hạ, còn tin trò say rượu của dị năng cấp S.”
