Tôi Khiến Tiểu Tam Gà Bay Trứng Vỡ - Chương 1
1.
Hôm nay là sinh nhật mẹ , mang theo chiếc bánh kem đã đặt từ về nhà.
Mẹ thấy liền kinh ngạc:
“Con chẳng đang ở trường ?”
Tôi :
“Con xin nghỉ , về ăn mừng sinh nhật với mẹ.”
Bà mắng yêu:
“Lại tiêu tiền bậy bạ! Mẹ già đầu , còn sinh với nhật gì chứ.”
Tôi đặt bánh xuống bàn, bếp lấy đĩa, thì thấy bếp chỉ còn nửa đĩa đậu xào lạnh ngắt.
Tôi hỏi:
“Mẹ ở nhà ăn mấy món thôi hả?”
Bà gượng:
“Một ngại nấu nướng. Với … hồi nhỏ ăn đậu cũng chẳng mà ăn, giờ thấy thế là đủ .”
Tôi rút điện thoại định đặt đồ ăn, mẹ vội ngăn :
“Lỡ ông về thấy mẹ ăn ngon cho tiền nữa thì .”
“Ông ” Chính là ba .
Ngày xưa họ cùng lập nghiệp từ hai bàn tay trắng.
Sau khi gây dựng chút tài sản, mẹ đổ bệnh, ở nhà tĩnh dưỡng nửa năm.
Trong thời gian đó, ba ngoài cặp bồ, gạt mẹ sang một bên, loại luôn cả mấy cô chú đã từng giúp mẹ gây dựng cơ nghiệp.
Giờ mẹ thể về công ty, cũng chẳng biết trong nhà còn bao nhiêu tiền.
Bà sợ nếu để ba thấy ăn uống tử tế, ông sẽ cắt luôn tiền sinh hoạt.
Tôi bảo:
“Ông ba tháng mới ló mặt một lần, mẹ lo gì.”
Mẹ chỉ thở dài.
lúc đó, chuông cửa reo.
Tôi tưởng ba về, còn định khen ông lương tâm.
Ai ngờ… là một cô ả mặt trát son trát phấn, bụng lùm lùm.
2.
Tôi hỏi:
“Chị tìm ai?”
Cô phớt lờ , tự tiện bước nhà, quanh, còn bịt mũi như thể ngửi thấy mùi gì khủng khiếp lắm:
“Cái mùi gì thế ? Bảo Chu chẳng thèm bước chân về.”
Ba họ Chu. Tôi nhận ngay cô là ai.
Mặt mẹ sa sầm , nhỏ với :
“Trần Trần, con phòng .”
Tôi nhúc nhích.
Cô lục túi xách, lấy một cái hộp nhỏ, mở , là một cái đồng hồ.
“Biết hôm nay sinh nhật chị cả, cũng chuẩn quà nè, chị xem thích ?”
Đồng hồ, là thứ chỉ tặng cho… chết.
Mẹ một tay ôm ngực, một tay chỉ cửa:
“Cô ngoài ! Đây là nhà !”
Cô xuống ghế, tỉnh bơ:
“Tôi với chị bao nhiêu lần , lòng đàn ông còn ở đây nữa, chị bám lấy làm gì.
Chị soi gương xem thành cái dạng gì ? Có đàn ông nào còn dám đụng tới chị ?
Tôi khuyên thật lòng, nên biết buông sớm . Tút tát một chút, kiếm ông già nào đó mà nương tựa, còn chút hi vọng sống cho nửa đời !”
Cô liếc bánh kem bàn, giọng mỉa mai:
“Ăn ít mấy thứ thôi, dễ béo lắm. Dáng đã chẳng gì, còn biết tự giác, hết thuốc chữa .”
Cô dậy, khoác túi, dằn mặt:
“Đây là lần cuối chuyện tử tế. Nếu chị biết điều, sẽ thuê vứt hết đồ của chị ngoài. Đến lúc đó, cũng chẳng chỗ mà !”
Rồi cô sang , ngẩng đầu lên, vỗ vỗ má :
“Cháu là Trần Trần đúng ? Giống ba cháu lắm, tí nào giống cái vẻ nghèo hèn của mẹ cháu cả.
Ba cháu tự hào về cháu lắm đấy, cháu học giỏi, hiểu chuyện, tính cách ngoan… Sau chúng là một nhà , cần gọi cô là ‘dì nhỏ’, cứ gọi là chị Hàn là , chị lớn hơn em vài tuổi thôi~”
Nói xong, cô vênh mặt, lắc mông bước .
Tôi :
“Này, khoan đã.”
Cô đầu , cợt:
“Sao? Không nỡ xa chị ?”
Chát!
Tôi tặng cô một cái bạt tai, đánh cho cô lăn đất.
Rồi lao tới, nhắm ngay đầu mà tung cước.
Cô lúc mới hồn, gào lên the thé:
“Có giết ! Cứu mạng! Có giết !”
vô ích thôi. Đây ngoài đường lớn, ai mà quan tâm?
Tôi đánh cả hai bên má, tát tới tấp.
Cô đưa tay lên che mặt, cố rúc mặt sát bụng.
cô yếu như con thỏ, địch nổi sức .
Có che cũng vô ích, đánh luôn cả tay cô !
Rất nhanh, máu mũi chảy đầy mặt.
Cô gào:
“Mày chết chắc ! Tai sẽ bảo ba mày giết mày!”
Có lẽ mẹ sợ đánh tới mức gây chuyện lớn, nên vội tới kéo .
Tôi túm chặt tóc con đàn bà đó:
“Quỳ xuống! Xin mẹ !”
Cô đau quá gào rú, vẫn chịu im mồm:
“Không đời nào! Đồ đàn bà độc ác cướp chồng khác, chết tử tế !”
Thấy cái miệng còn cứng, vung tay, tặng thêm hai cái bạt tai.
Lần gào nữa, chỉ hu hu, phát phiền.
Tôi đá thẳng khớp đầu gối, khiến cô quỵ xuống.
Rồi ấn mạnh đầu cô xuống, “bốp” một cái đập nền nhà.
“Tôi tìm cô nửa năm trời, ai ngờ cô tự mò đến tận cửa!
“Người làm tiểu tam còn biết chui rúc, cô thì đường đường chính chính?
“Dám bắt nạt mẹ , tưởng chết !”
Tôi đè đầu cô , bắt cúi đầu liên tục, tới khi sàn in đầy máu.
Sau đó, tung một cú đá eo cô , khiến cô trượt hơn một mét.
“Biến! Cút về với Chu Sơn cắt đứt ngay với cô! Nếu , gặp một lần đánh một lần!”
Cô mặt mũi bê bết máu, lớp phấn đen mắt lem nhem như quỷ:
“Hu hu hu… mày đối xử với tao như … tao… tao sẽ với ba mày…”
Cô định lấy điện thoại, nhưng cái túi đã rơi ngay chân .
Cô định cúi xuống lấy, nhưng dám, chỉ ngẩng đầu đầy sợ hãi.
Tôi cúi xuống, moi điện thoại từ túi , đưa thẳng tới mặt cô :
“Nè, gọi . Gọi cho ông , chính đánh cô. Bảo ông tới báo thù cho cô!”
Cô giật lấy, bấm máy, gào:
“Anh mau về ! Nhà giết em!”
3
Chưa tới mười phút, ba đã đến.
Tôi :
“Ồ, hiếm khi quý nhân ghé thăm, tận cửa đón , thất lễ quá.”
Vừa thấy ông , con đàn bà lập tức gào om sòm, nhào tới ôm ông :
“Em sống nổi nữa ! Em chết cho xong! Cả nhà ai cũng bắt nạt em!”
Ba đau lòng đến mức nhíu mày , quát lớn:
“Là ai làm chuyện ?!”
Tôi :
“Tôi đánh đấy.”
“Con…!”
Ba lập tức bật dậy, tay giơ cao, trừng mắt đầy tức giận.
Tôi nguyên tại chỗ, né tránh, thẳng mắt ông .
Mẹ quát lên:
“Chu Sơn! Nếu ông dám đánh Trần Trần, liều chết với ông đấy!”
Tôi :
“Hôm nay mới là món khai vị thôi, cứ gặp cô là đánh tiếp!”
Hai bên đối đầu vài giây, ba hạ tay xuống.
“Thằng bé lúc nào cũng thích động tay động chân thế, học ai mà nông nỗi ? Học theo con hả?!”
Tết năm ngoái về quê ngoại, hỏi thẳng: “Có bên ngoài khác ?”
Ba gượng: “Tết nhất, chuyện đó làm gì.”
Cậu thêm, hắt cả ly rượu mặt ông đuổi khỏi nhà.
Tôi :
“Không học theo thì học ai? Học ba, ngoài nuôi tiểu tam chắc?”
Mặt ông xanh đỏ, biến sắc liên tục.
Con đàn bà thấy ông yếu thế, bèn hét lên:
“Em cũng đang mang thai con cháu nhà họ Chu! Hôm nay mà cho em một câu trả lời, em sống cũng chẳng ý nghĩa gì nữa!”
Câu đó thốt , mặt mẹ tái mét.
“Chu Sơn! Ông bên ngoài lăng nhăng nhịn, nhưng ông mà dính tới chuyện con rơi thì…”
Bà xông bếp, lôi một con dao:
“Tôi giết nó!”
Mặt tiểu tam trắng bệch, nấp lưng ba .
Ba cuống cuồng chắn phía .
Mẹ giơ dao, chỉ thẳng hai họ:
“Gia sản là và ông cùng gầy dựng, tất cả chỉ thể để cho Trần Trần. Kẻ khác đừng mơ động một xu!”
Tiểu tam hét lên:
“Mau gọi công an! Bắt hết bọn họ ! Tống hết tù cho !”
Cả phòng rối như mớ bòng bong.
Tôi gọi video cho ông nội.
“Trần Trần đấy ? Tối nay ăn gì ?”
“Không ăn nổi, ông ạ.” Tôi đáp. “Con trai ông định tống cháu tù.”
Ông nội giật :
“Sao thế? Nói ông , ông làm chủ cho cháu!”
Tôi :
“Hôm nay sinh nhật mẹ cháu. Con tiểu tam đó đến nhà, bảo mẹ cháu chết. Cháu lòng giảng đạo lý với cô , giờ cô đòi ba đưa cháu tù.”
Ông nội nghiến răng:
“Đồ khốn nạn!”
Mẹ hiền lắm, kiểu phụ nữ mà ngay cả cơm cữ cũng chia một nửa cho cha mẹ chồng.
Vì thế từ ngày ba ngoại tình, ông bà nội luôn thấy áy náy với mẹ.
Bình thường đã chửi ông lên bờ xuống ruộng, giờ thì giận đến sôi máu.
“Đưa điện thoại cho cái thằng súc sinh đó, ông chuyện với nó!”
Tôi đưa điện thoại qua:
“Ông nội gọi , đồ súc sinh.”
Ba tiu nghỉu, vội tắt loa ngoài, nhưng vẫn ông nội gào lên:
“Mày ngứa da chết hả? Loại gà rừng nào cũng dám dắt về nhà ?!”
Tiểu tam cạnh rống:
“Ba , ba coi kìa, nó đánh con đau lắm!”
Mặt mũi máu me bê bết, cũng ghê thật.
Ông nội khựng một chút hỏi:
“Trần Trần ?”
Ba liếc một cái:
“Là nó đánh , nó thể .”
Tôi giật điện thoại:
“Sao , tay con trầy cả da !”
Ông nội tức nổ đom đóm, mắng như tát nước:
“Con nhỏ đó ! Miệng thối xương cứng, làm Trần Trần nhà ông thương nặng thế!”
Tôi gật đầu lia lịa:
“ , đúng ! Vừa nãy mặt cô đập mạnh tay cháu!”
Tiểu tam càng tức, gào:
“Con cũng mang thai con nhà họ Chu! Con cũng là con dâu của ba, thiên vị như ?!”
Cô tưởng nhà là hoàng tộc chắc? Định chơi trò “mẫu bằng tử quý” ?
Ông nội giận đến mức gân xanh nổi đầy trán, nổi một lời.
Lúc trong điện thoại vang lên tiếng bà nội, giọng rõ to:
“Con gà mái , cút!”
Cuộc gọi ngắt.
Tiểu tam thôi luôn.
Giờ thì cô cũng biết —ở cái nhà , ngoại trừ ba , ai cũng về phía .
Cô rút điện thoại định gọi công an bắt .
Ba giật lấy:
“Cô là tới gây chuyện , báo cũng chẳng ai bênh cô !”
Cô gào lên:
“Được lắm Chu Sơn! Anh về phía bọn họ!”
Ba :
“Không mà… chỉ theo sự thật thôi.”
Cô toáng lên:
“Còn ! Anh chẳng nỡ đánh chẳng nỡ mắng nó… Em sống thế thì còn gọi gì là sống!”
Ba dỗ dành:
“Đừng nữa, đừng . Lát dắt em mua cái túi nhé.”
Đôi cẩu nam nữ đó cứ cãi khiến nhức hết cả đầu.
“Đây là nhà , giường của hai ! Muốn tình tứ thì cút chỗ khác!
“Không thì nhổ sạch lông con gà , cắm miệng ông luôn!”
Ba đành đẩy cô .
Đi nửa chừng, gọi với theo:
“Này, ông quên đem theo con biểu tử !”
Ba khựng , liếc gà mái, sang , mặt mơ màng.
Tôi hất cằm về phía sàn nhà.
Chiếc đồng hồ lúc nãy biết đập lúc nào đã vỡ tan tành:
“Là cái đồng hồ đó, biểu tử, chứ cái thứ bên cạnh ông.”
Mẹ “phụt” thành tiếng.
Tiểu tam—gà mái đó—giận đến run , chẳng buồn đợi thang máy, hí hoáy chạy xuống cầu thang.
Ai biết, còn tưởng ai đang đốt pháo tép trong hành lang.