Tử Yến - Chương 5
15
Chỉ vì chịu uống thuốc, bệnh liệt suốt bảy ngày mới gượng dậy nổi, đến chuyện Lý gia tịch biên cũng chẳng .
Một tiểu thái giám thân quen lén cho , rằng lúc hôn mê, nam nhân liên quan trong vụ án đã chém đầu thị chúng, nữ quyến trong nhà cũng đày biên ải.
Trên con phố dài máu chảy thành sông, tiếng lóc bi ai vang vọng suốt ba ngày dứt.
Ta chỉ nhàn nhạt đáp “biết ”, từ trong hộp trang điểm chọn mấy chiếc vòng ngọc đỏ, đưa cho tiểu thái giám, dặn đường đừng để mẫu thân chết đói chết khát.
Đối với bà, coi như đã tận nghĩa tận tình.
Còn Kỷ Liên…
Từ ngày hôm , ít gặp .
Cả hai chúng đều ăn ý nhắc đến Diệp Chiêu nữa, nhưng mỗi đều ôm hờn giận, chẳng ai chịu cúi đầu .
Trong quãng thời gian , quan hệ giữa và hoàng đế cũng dần trở nên vi diệu.
Người ngoài đều Cửu Thiên Tuế quyền thế ngập trời, nào biết câu “bồi quân như bồi hổ” đối với thái giám cũng chẳng sai chút nào.
Giám sát việc đào kênh vốn đã là củ khoai nóng bỏng tay, ít thì cũng mất mười năm tám năm, còn liên tục điều điều . Làm thì công chẳng chắc thuộc về , làm xong thì khổ sở là điều đương nhiên.
Cục diện, rốt cuộc đã thay đổi.
Tiểu hoàng đế đang âm thầm tước quyền của , đến mức cũng nhận , huống chi là Kỷ Liên.
Lại thêm vụ hối lộ liên lụy đến nhiều sản nghiệp tên , mọi chuyện như mồi lửa, thổi bùng lên cuộc tranh đấu giữa hai phe phái của và Tiêu Lam. Gần đây cả Đông Xưởng đều rúng động.
Chưởng hình thiên hộ thay tới thay lui, tù nhân vô danh cũng từng tốp từng tốp đưa ngục dụ.
Chừng chuyện cũng đủ để đau đầu , còn thời gian trừng trị .
So với họ, quả thực nhàn đến mức mọc nấm.
Thế nhưng mà quá rảnh rỗi thì dễ nghĩ quẩn, thường cảm thấy lúc thì trống rỗng, lúc trĩu nặng trong lòng, đến mức món chè bột sen yêu thích nhất cũng trở nên nhạt nhẽo vô vị.
Mãi đến khi tiểu nha đầu theo hầu bên cạnh , Hồng Châu buột miệng thiên cơ:
“Phu nhân, e rằng đã nhiễm tương tư bệnh .”
Khi mới bừng tỉnh — thì là kẻ luyện ưng ưng mổ mù mắt.
Rõ ràng lúc ban đầu là ôm lòng bất chính, kết quả lừa qua lừa , đến cuối cùng dày vò chính bản thân .
Ta tự an ủi: , đời ai rời khỏi ai mà sống nổi chứ?
Huống hồ gì, Kỷ Liên cũng bằng lòng nuôi , như cũng tệ, ít còn chẳng cần sắc mặt .
Thế nhưng, lời là một chuyện, đến lúc thật sự chạm mặt trong hoa viên, bàn tay vẫn vô thức siết chặt lấy nụ hoa non bên cạnh.
Trước mặt là hai cô nương ăn vận diễm lệ, cúi đầu rụt rè; một trong số đó còn để búi tóc trẻ con, hiển nhiên thành niên, e là “lễ vật” khác dâng lên lấy lòng Kỷ Liên.
Trên đời , kẻ ham hư vinh, xu nịnh quyền thế quá nhiều. Mất một Lý phủ, ngàn vạn Trương phủ, Chu phủ nối tiếp mà đến, giết cũng chẳng xuể.
Lòng tham chết, thì ắt sẽ trở thành vật hy sinh cho quyền lực.
Hai nàng là , mà … cũng chẳng khác là bao. Ở cái thế đạo , chẳng mấy ai thể làm chủ chính .
Ta thầm mắng một câu: “Lũ già đê tiện vô liêm sỉ!”
Vừa ngẩng đầu, đã bắt gặp ánh mắt Kỷ Liên đang đặt lên , chất chứa mỏi mệt.
Hắn khẽ nhíu mày, giơ tay lên một cái, lập tức đưa hai nữ tử rời .
Hắn thu nhận thật ư? Cứ như thế mà thu nhận?!
Ta giận đến mức tay run lên, lỡ tay làm nát nụ hoa đang cầm.
Thấy hành động của , Kỷ Liên đột nhiên bật , sắc mặt cũng hòa hoãn vài phần, vẻ bước gần . kịp cất bước, thiếu nữ rời đã , cắt ngang hành động .
Nàng khom hành lễ, cất giọng yếu ớt:
“Đốc công, tay áo tiện nữ rơi mất khăn tay, trở tìm.”
Ta thầm nhủ: Thôi thôi, ai chẳng biết ngươi mượn cớ để tiếp cận, hồ ly tinh ngàn năm mà!
Có điều thì ích gì, Kỷ Liên lẽ , hoặc giả vờ thấy.
Hắn khẽ “ừ” một tiếng, xem như cho phép nàng tới gần.
Ta sốt ruột đến mức siết chặt tay nhánh hoa gai, đau đến hít một lạnh.
Ngẩng đầu lên, chỉ thấy thiếu nữ mượn cớ cúi xuống nhặt khăn tay, thân hình nghiêng , cả liền ngã lòng Kỷ Liên.
Trong khoảnh khắc , tưởng tượng vô vàn khả năng.
bất luận khả năng nào, cũng đều cho thấy – với tính tình của Kỷ Liên – chẳng lý do gì để thuận theo thế nước chảy bèo trôi. Dẫu … cũng từng nhẹ nhàng đón nhận cái ôm chủ động từ .
“Chết tiệt, thái giám mà còn trăng hoa thế …”
Ta mắng một câu, thế nhưng khoé mắt kiềm mà ươn ướt. Vừa vặn lúc , ánh mắt Kỷ Liên chạm , tim khẽ rung lên, vội xoay rời khỏi hoa viên, để thấy khoé mắt đỏ hoe của .
Ta âm thầm cảnh báo bản thân: Đàn ông, dù còn còn thứ , thì cũng đều lăng nhăng như cả!
14
Tưởng rằng Kỷ Liên đã tân sủng, sẽ chẳng thèm đến tìm nữa. Nào ngờ chạng vạng hôm đó, sai mang tắm rửa sạch sẽ, đưa thẳng lên xe ngựa cung.
Tiểu thái giám tới đón :
“Tối nay Nhiếp chính vương mở tiệc, đích danh gặp ái cơ mà Cửu Thiên Tuế che giấu.”
Tay siết chặt lớp áo giáp mềm khâu bên trong xiêm y cung đình, một luồng khí lạnh chạy dọc từ sống lưng lên đến ót.
“Hồng Châu.”
Ta khẽ gọi ngoài xe.
“Phu nhân, nô tỳ ở đây.”
Giọng nàng dịu dàng đáp lời.
Ta tháo đôi khuyên tai xuống, xuyên qua khe cửa xe đưa cho nàng.
“Bát Vạn ghẻ tai, ngươi đưa nó đến y quán Tây Nhai xem . Tối nay… cần trở .”
Hồng Châu ngạc nhiên kêu khẽ một tiếng:
“Phu nhân, ghẻ tai chẳng đáng ngại, là để mai nô tỳ—”
“Đi!”
Đứa ngốc, giờ thì muộn mất .
Hồng Châu dám cãi lời, giữa đường đành về.
Khi xe đến cổng cung, Kỷ Liên đã đó đợi.
Đỡ xuống xe, khoé môi cong lên:
“Sợ ?”
Bàn tay lạnh toát, chẳng trách phát hiện.
Ta trấn định thật lâu mới ngẩng mắt :
“Sợ ích ?”
Đến nước , dù ngốc đến cũng biết, lát nữa là tiệc Hồng Môn chờ sẵn.
Hắn khẽ :
“Có đây.”
Có ngươi càng sợ hơn thì !
Hắn nhẹ nhàng nắm tay , lời an ủi, hề giống kẻ mới ném thủy lao vài hôm .
Đang ngẩn , môi bỗng lạnh một chút.
Hắn nhẹ:
“Hỏng , hối hận vì để nàng trang điểm xinh thế .”
Ta định hỏi đưa hiến , thì phía đã động tĩnh.
Kỷ Liên lau sạch son dính bên môi , đưa – lúc thở dốc liên hồi – bước Tinh Nguyệt Tương Huy Lâu.
Tâm tư của tên thái giám chết tiệt , thật khó mà đoán .
Chẳng bao lâu, trong lầu là cảnh ca múa tưng bừng, tiếng đàn sáo ngân vang dứt.
nếu kỹ, khó phát hiện điều bất thường.
Tiểu hoàng đế cao cao tại thượng ngây ngô, chẳng hề để tâm việc Tiêu Lam ngang nhiên tổ chức yến tiệc trong cung, càng chẳng quan tâm việc Kỷ Liên – một thái giám – công khai ôm ấp nữ nhân.
Hai rực rỡ như sáng giữa trời đêm, khiến ngai vàng lung lay sắp đổ.
Rượu qua vài vòng, Tiêu Lam lên tiếng .
Tựa như đã chút men say, y chỉ nhóm vũ cơ kiều diễm đài:
“Những nàng đều là mỹ nhân tuyệt sắc tiến cống từ Tây Vực, thân hình yểu điệu, vũ nghệ siêu phàm. Bổn vương lấy họ đổi lấy tiểu miêu bên cạnh ngươi một đêm, biết Cửu Thiên Tuế nghĩ ?”
Trong điện lập tức im phăng phắc, tim như lỡ một nhịp, mồ hôi tay túa ướt đẫm.
Đến , cuối cùng cũng đến .
Chưa kịp phản ứng, tiểu hoàng đế cũng hùa:
“Phải đó Kỷ Liên, ngươi cần nữ nhân cũng vô dụng thôi.”
Lời sỉ nhục trần trụi nện thẳng mặt, ngay cả cũng thấy đau thay .
Chốn quan trường hiểm ác, ngoài mặt nịnh bợ, lưng thì chê chẳng nam nhân.
Ấy mà Kỷ Liên vẫn mảy may dao động. Hắn đón lấy chén rượu từ tay , một cạn sạch, dậy, bước đến mặt vũ cơ xinh , ngắm một lượt, mới chậm rãi đánh giá:
“Quả thực tồi.”
Sau đó , chắp tay hướng Tiêu Lam:
“Chỉ là nữ tử, vương gia đã mở lời, bản đốc đành nén đau dứt tình.”
Móng tay gần như bấm thịt.
Tên thái giám chết tiệt, mới thương cảm cho ngươi đấy!
Nước mắt tích tụ mãi, cuối cùng hóa thành lửa giận bùng cháy.
Giữa sự im lặng, đột nhiên vang lên tiếng bát đũa vỡ tan.
Không nghi ngờ gì, chính là làm.
Chẳng đợi dứt lời, đã hất đổ bát canh nóng đặt lên bàn.
Nước canh văng lên tay, đổ xuống chân, liền bệt xuống đất, ngẩng đầu bằng ánh mắt đáng thương.
Thật canh chẳng nóng lắm, nhưng cố tình giả vờ như sắp chết.
Chỉ là… đánh cược thêm lần cuối.
Như sớm đoán , Kỷ Liên khẽ cong khoé môi.
“Chỉ là… vương gia cũng thấy đấy, con mèo nhỏ do nuôi đã hư hỏng quá mức, tính tình ngang ngược. Nếu vương gia thật sự , chi bằng để bản đốc dạy dỗ , ba ngày sẽ đưa tới phủ.”
Ba ngày… đầu óc hỗn loạn, hiểu nổi ẩn ý trong lời .
Tiêu Lam qua giữa và Kỷ Liên một lúc, bỗng bật :
“Nghe theo Cửu Thiên Tuế .”
Kỷ Liên cũng mỉm , ánh mắt sáng rực đối diện ánh từ Tiêu Lam, tư thế ung dung hề thua kém.
Hoàng đế phất tay, âm nhạc nổi lên, yến hội trở khung cảnh ca múa tưng bừng.
Thế nhưng tất cả mọi đều biết rõ — yến tiệc hôm nay, chẳng qua là chút tĩnh lặng cuối cùng cơn bão tố.
15
Chẳng bao lâu , Kỷ Liên đưa rời yến tiệc sớm.
Trên con đường dài vắng bóng , chỉ lá khô chân xào xạc vang lên. Hắn bế giữa bức tường cung hẹp dài, sống lưng thẳng tắp, khiến – kẻ đang rúc trong lòng – trông chẳng khác gì một con chim cút rụng lông.
“Đêm nay về thu dọn đồ đạc , mai Tiểu Đức Tử sẽ tiễn nàng rời khỏi hoàng thành.”
Giữa lặng, Kỷ Liên bất ngờ một câu như thế.
“Chàng tiễn ?”
Vẫn thích mấy vũ cơ hơn chứ gì?
Ta lập tức cắn cằm , nghẹn ngào : “Nếu đã nuôi một con mèo nhỏ, thì chấp nhận móng vuốt sắc nhọn của nó, chấp nhận tiếng kêu chói tai, chấp nhận tính tình nóng nảy, đầy tâm cơ, thích thích làm loạn. Không thể…”
Càng , càng thấy uất ức, bàn tay níu lấy vạt áo cũng run rẩy: “… thể bỏ rơi khi đã chiếm .”
Hắn cúi đầu, nhướng mày hỏi: “Mèo nhỏ lời ?”
Đó là trọng điểm ?