Viên Mãn Vị Ương - Chương 2
5.
Hắn gì cơ?
Muốn cưới ??
Cầu hôn công chúa??
Thế giới điên ?
Tuy trong thiết lập, đúng là nữ phụ ác độc cứ dây dưa Sở Thanh Yến tha, nhưng Sở Thanh Yến là nam chính đam mỹ, cưới ?!
Cứ như… một con cá đòi mua xe đạp.
Ta nhất thời ngẩn , Phó Nguyên Sơ đã xông lên mắng lớn:
“Ngươi nghĩ công chúa hoàng gia là thứ ngươi cưới là cưới ? Cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, kiếp ngươi cũng đừng hòng mơ tưởng!”
Ta kéo về.
Người mặt, lòng hiểm độc, tính tình cố chấp, khi đủ thực lực thì tuyệt đối thể đắc tội.
Phó Nguyên Sơ đầu , ánh mắt đầy vẻ thể tin nổi: “Hoàng tỷ, về phía ? Vì để mắng ?”
Sở Thanh Yến buồn để tâm đến lời Phó Nguyên Sơ, ánh mắt sâu thẳm vẫn khóa chặt lấy , như đang chờ đợi câu trả lời.
Không khí trong điện lập tức rơi trạng thái bế tắc.
Ta đang định gì đó thì một tiểu thái giám vội vã chạy .
“Điện hạ Nhiếp chính vương ——”
Chắc là thấy Phó Nguyên Sơ cũng ở đây, lập tức đổi lời: “Bẩm… bẩm hoàng thượng, Nhiếp chính vương… biên cương tin khẩn!”
Ta âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Ít nhất giờ cũng còn hai như thể là trà xanh nữa. Ta chỉ là một con dân chuyên ăn cẩu lương, tại khổ thế ?
Không ngờ, cả hai tên não tình yêu đều ai buồn để ý đến tin khẩn.
“Chuyện gì?” Cuối cùng vẫn là lên tiếng.
Tên thái giám xông điện của báo tin, còn dám coi như vô hình, đương nhiên cướp lấy tấu chương xem thử.
“Thành Vương khởi binh ở Giang Tả, tiến thẳng về Kinh, hiện đã tới Hoài Nam. Đây là hịch văn.”
6.
Trong nguyên tác hình như cũng đoạn .
Thành Vương là đường của tiểu hoàng đế và nguyên chủ, tiểu hoàng đế trong kinh thành thế lực khả dụng, đến lúc cùng đường nghĩ đến Thành Vương đang phong ở Giang Đông, mượn tay dẫn binh kinh.
Danh là tạo phản, nhưng thực chất là khiêu chiến với Nhiếp chính vương.
Thế nhưng nước xa cứu lửa gần, kết cục đương nhiên là Nhiếp chính vương trấn áp, tiểu hoàng đế trừng phạt thảm hại một trận.
Vậy mà nay xảy đúng thời điểm ? Ta lén Phó Nguyên Sơ một cái.
Vẻ mặt y hề kinh ngạc, như thể sớm đã biết .
Thật sự là do y làm ?
Ta sợ bản thân kinh ngạc quá mức sẽ Sở Thanh Yến phát hiện sơ hở, vội cúi đầu, nhanh chóng suy nghĩ đối sách.
Giọng của Sở Thanh Yến tuy bình tĩnh nhưng vô cùng quả quyết:
“Giữa Hoài Nam và kinh thành trọng trấn đóng binh, địa thế bằng phẳng, một khi phản ứng chậm sẽ uy hiếp kinh sư. Thần thỉnh cầu xuất chinh trấn áp Thành Vương.”
“Không !” Ta lập tức ngắt lời . Nếu Thành Vương giả tạo phản, thì thể để Sở Thanh Yến dẹp loạn.
Thành Vương, dù trung thành , chí ít cũng là một đối tượng thể hợp tác. Nếu để Sở Thanh Yến xuất binh, thì chút chỗ dựa cuối cùng của và Phó Nguyên Sơ cũng còn.
Huống chi Giang Nam, Hoài Nam đều là nơi giàu , đông dân cư, khai chiến sẽ tổn thất quá lớn.
“Để . Bệ hạ còn thân chính, mọi việc triều chính đều nhờ Nhiếp chính vương gánh vác, ngươi thể rời kinh.” Ta vội kiếm cớ, thẳng mắt , khẩu khí còn kiên quyết hơn cả .
Ánh mắt Sở Thanh Yến trở nên sâu thẳm, như ẩn chứa điều gì đó mà tài nào .
“Việc triều chính, thần thể sắp xếp thỏa, bệ hạ cũng thể xử lý. Công chúa thân phận tôn quý, vẫn nên ở kinh thành thì hơn.”
Hắn câu dịu dàng khác thường, nếu đang trong tình cảnh , thật sự đã tin tình cảm thật với .
bây giờ lúc để nghĩ đến chuyện , lòng rối bời:
“Hoài Nam đất đai phì nhiêu, dân chúng no đủ, thể tùy tiện khởi binh. Ta tự tin thuyết phục Thành Vương quy hàng. Ngươi thể !”
Lần đến lượt Phó Nguyên Sơ kéo tay :
“Hoàng tỷ, để , . Tỷ quá nguy hiểm.”
“Đệ điên ?!”
Dụ Thành Vương tạo phản để Nhiếp chính vương dẹp loạn?
Chẳng khác nào tự tay rải thuốc nổ tự châm ngòi!
“Hoàng tỷ, mọi chuyện như tỷ nghĩ , tỷ yên tâm.”
Phó Nguyên Sơ còn bênh vực Sở Thanh Yến?
Ta hai bọn họ, nhất thời thể hiểu nổi là sai ở nữa .
7.
dù nữa, cũng đã một rời khỏi.
Trước khi xuất phát, Sở Thanh Yến từng cùng Phó Nguyên Sơ đàm đạo trong ngự thư phòng, khi đến nơi, bọn họ đã chuyện xong , biết họ đã bàn gì.
Điều duy nhất thể xác định là — Sở Thanh Yến hình như thật sự đổi mục tiêu, bắt đầu theo đuổi .
Thư từ từ tiền tuyến gửi về như nước chảy, ban đầu còn mấy chuyện quân tình, càng lúc càng lặt vặt.
Đêm dài trong cung quá đỗi tịch mịch, thế mà quen dần với việc thư gửi, dù từng hồi âm.
Trong thư lần nhắc đến Hoài Nam, bảo nơi đó trời đã ấm, hoa đào cũng nở .
Ta bất giác ngoài cửa sổ, cũng thấy vài cành mai vàng nở rộ ánh trăng.
thật sự khó đem Sở Thanh Yến – những dòng thư – liên hệ với Nhiếp chính vương trong trí nhớ của .
Vị Nhiếp chính vương trong nguyên tác, độc đoán chuyên quyền, thủ đoạn tàn nhẫn. Trên từ tiểu hoàng đế, đến quần thần văn võ, ai là sợ .
Ngay cả cung nhân thái giám trong hậu cung, gặp đều câm như hến.
8.
Thanh Nương bỗng bước :
“Điện hạ, bên cạnh bệ hạ đến, bệ hạ uống rượu say, chịu về tẩm cung, đến xem thử.”
Nàng càng càng nhỏ, lẽ cũng cảm thấy chuyện kỳ quặc.
Chẳng lẽ là mẹ y chứ tỷ y ?
trong cung lúc , duy nhất thể quản y chỉ , thế là vẫn .
Đêm xuân lạnh buốt, y sai thắp đèn lồng, một trong đình uống rượu giữa đêm khuya.
Không nhàn rỗi thì là gì?
Ta đang định nổi giận, thì đôi mắt trong suốt như lưu ly của y đã chằm chằm, ánh lên vẻ đáng thương.
“Tỷ ơi, tỷ biết thích tỷ ?”
!
Từng một đều thích đánh thẳng mặt như thế ?!
Ta vội bịt miệng y , hiệu cho cung nhân lui xuống.
Nhiếp chính vương còn đang mang binh ở bên ngoài vì y mà liều mạng!
Ta nhất thời biết là y với Sở Thanh Yến hơn…
Hơn nữa —
“Ta là tỷ tỷ của !”
Phó Nguyên Sơ , chậm rãi một câu kinh :
“Thì đã ? Tỷ là hoàng tỷ của thật.”
Tim như thắt , dám hỏi nhiều:
“Đệ say , mau về cung nghỉ .”
Y thêm một câu:
“Tỷ là hoàng tỷ của .”
Tim đập thình thịch, — y hề mê.
“ trong là huyết mạch của công chúa Dao Hoa, là huyết thống của hoàng tỷ !”
Ta vứt bỏ tất cả, trực tiếp thừa nhận:
“Huống hồ, nếu đã biết hoàng tỷ của , dám chắc thích là ? Ta mới đến mấy ngày thôi mà.”
“Không , tỷ ơi, tỷ đến từ lâu … Tỷ hãy nhớ xem? Tỷ chính là vẫn luôn thích.”
9.
Đã lâu lắm ?
Ta hồi tưởng một chút, quả thực nhớ vài chuyện. Hình như là chuyện lâu lâu về , ai nhắc thì như thể từng tồn tại.
Ta đã đến thế giới lâu .
Khi còn nhỏ, công chúa Dao Hoa ngã xuống nước mà chết yểu, liền trở thành công chúa Dao Hoa.
Khi tiên đế và tiên hoàng hậu vẫn còn, là công chúa sủng ái vô cùng, những ngày tháng vô ưu vô lo cứ thế trôi qua lâu.
Trong cung học đường, Phó Nguyên Sơ luôn theo lưng gọi “Hoàng tỷ”, “Hoàng tỷ” suốt.
Sở Thanh Yến là một trong các bạn học cùng, chúng thường chơi đùa với .
Hắn dường như tính tình , nhưng luôn ưa Phó Nguyên Sơ.
Trong ký ức một lần, cũng là mùa , hớn hở đến tìm , trong tay ôm một cành hoa đào lớn đã chút héo úa.
Hắn trưởng thành sớm hơn chúng , vốn luôn trầm , mà lần mồ hôi nhễ nhại.
“Hoàng tỷ xem ! Hôm nay thầy dạy võ dẫn chúng đến bên núi Vân Lĩnh! Hoa đào bên nở lắm, cố ý chọn một cành mang về cho tỷ!”
Núi Vân Lĩnh ở vùng ngoại ô phía nam kinh thành, thật vẫn khỏi hoàng thành, nhưng sườn nam thường nở hoa sớm hơn.
Khi còn nhỏ, cứ nghĩ rằng chỉ cần vượt qua ngọn núi là thể đến một nơi xa.
Ta khi vô cùng ngưỡng mộ nơi xa – nơi thể nở hoa giữa mùa đông – và thiếu niên ôm nhành hoa cũng ở trong ký ức lâu, lâu .
Phó Nguyên Sơ thấy lén lút mang hoa cho , mà thích đến thế, giận đến nỗi mặt đỏ bừng.
Y chịu thua, nhón chân : “Hoàng tỷ, gì mà khó? Ta sẽ với phụ hoàng mẫu hậu, tỷ cùng học võ với bọn , cùng ngoài chơi!
“Ta sẽ dẫn tỷ đến nơi còn xa hơn cả núi Vân Lĩnh!”
10.
Phải .
Bọn họ nhân vật giấy mực, mà là cùng thanh mai trúc mã đã lớn lên bên .
Thấy thất thần, Phó Nguyên Sơ bỗng nhiên , ánh mắt vẫn sáng như thế.
Y : “Tỷ tỷ, thua ?”
Nghe mà chút thương xót.
Ta lắc đầu, đành lòng lời tuyệt tình.
vốn chẳng giỏi an ủi ai, nhất là trong tình cảnh lúc , như thể chính là kẻ phụ tình cặn bã.
“Đệ là hoàng đế, nếu để khác mưu phản cướp mất giang sơn mới là thua thảm đấy! Nhiếp chính vương vất vả lắm mới rời kinh, nhân cơ hội phản công, mới thật sự là thua !”
Nói tới đây, hạ giọng: “Chuyện Thành vương là thế nào? Đệ thật sự đã hại ?”
Phó Nguyên Sơ càng tỏ ấm ức: “Tỷ oan uổng . Ta là trùng kí sinh trong bụng Thành vương , mưu phản biết chứ?”
Uống say như thế mà vẫn moi lời nào, liền lạnh mặt gọi đưa y về tẩm cung: “Đi ngủ !”
Về đến điện Lâm Lang, vẫn nhịn mà nghĩ đến những chuyện đã từng bỏ qua.
Sở Thanh Yến trong ký ức, Sở Thanh Yến là Nhiếp chính vương trong nguyên tác, và Sở Thanh Yến vẫn luôn khuyên ở kinh thành… dần dần, thể phân biệt ai là thật, ai là giả.
Trên án thư một trang thư giấy trải mở, kiềm mà nhấc bút :
“Đào hoa nở giữa đông giá, mang cho một cành nữa nhé.”
Ngay khi hạ bút xong, lập tức hồn, gọi Thanh Nương mang đến giá nến, đốt tờ giấy đó .
Thanh Nương hiểu, chỉ : “Không gì, hoa nở mùa đông sớm đã chẳng còn hiếm lạ, cũng còn nữa.”