Vinh Hay Nhục - Chương 2
3
Khuôn mặt trắng bệch của Bạch Hinh dựa ngực Phan Cảnh Trì, giọng cô nghẹn ngào: “Anh Cảnh Trì, đầu em đau quá, còn buồn nôn từng cơn… Làm phiền đưa em đến bệnh viện . Không chị Mỹ Khinh, em trách chị… chỉ là… mượn Cảnh Trì một lát nhé.”
Tận mắt thấy Phan Cảnh Trì ôm chặt Bạch Hinh trong lòng, dù đã cố chấp nhận việc còn yêu nữa, tim vẫn đau như ai dùng dao cùn xé toạc.
Rõ ràng… rõ ràng chân đã sưng đỏ thấy rõ, mà trong mắt , trong lòng , chỉ Bạch Hinh – vầng trăng sáng ôm ấp bao năm.
Hồi đó chính đã , cho dù cả thế giới lưng với , vẫn sẽ ở bên, bảo vệ và yêu thương đến cùng…
Tôi gượng dậy, ôm lấy chút hy vọng cuối cùng, cất giọng khẩn cầu:
“Cảnh Trì, chân em trật , đau lắm… thể…”
Phan Cảnh Trì mỉm dịu dàng với , nhẹ nhàng đặt Bạch Hinh từ trong lòng xuống.
“Nhìn thế chắc chắn là đau lắm .”
Nhìn nụ ấm áp của , nước mắt rốt cuộc nhịn nữa, lã chã rơi đầy mặt, tràn ngập tủi thân.
“Cảnh Trì… hu hu…”
còn kịp gì thêm, lời tiếp theo đã là nhát dao đâm thẳng tim .
“Mỹ Khinh ngoan, em từng sống ở Thanh Hải bao năm, mấy vết thương kiểu em chịu đựng biết bao lần , giờ chịu nổi chứ.”
“Thôi đừng ghen nữa, để đưa Hinh Hinh về xong sẽ đích thân bôi thuốc cho em, …”
Nói xong bỏ , một lần ngoái đầu.
“ mà…”
Cảnh Trì , chịu đựng … nghĩa là đau ?
Anh biết điều kiện trong trại nhà lao cải tạo khắc nghiệt đến mức nào, thân em đã từng chi chít vết thương, giờ chỉ cần một chút đau thôi cũng thể chịu nổi nữa .
Tôi chỉ thể cắn răng chịu đựng cơn đau dữ dội, lết từng bước đến bệnh viện.
tiền mang theo chẳng bao nhiêu, chỉ đủ mua một lọ thuốc giảm đau rẻ nhất lặng lẽ về nhà nghỉ ngơi.
Lúc ngang qua khu phòng bệnh cao cấp, tình cờ thấy giọng con gái vang lên, ngọt lịm như mật.
“Dì Bạch yên tâm nha, đợi con về nhà nhất định sẽ dạy dỗ cái bà xa đó giùm dì. Bà chỉ ghen vì dì xinh hơn bà thôi, con thích bà , con chỉ dì Bạch làm mẹ của con thôi.”
Con gái – đứa bé nuôi lớn bằng tất cả tình yêu thương – gọi một phụ nữ khác là mẹ.
Tôi thể chấp nhận nổi… nhưng cũng chỉ biết im lặng rơi nước mắt.
Bạch Hinh xoa đầu con bé, ánh mắt đầy vẻ xót xa: “Cảnh Trì, năm đó nếu vì em, cần hy sinh bản thân tố cáo chị Mỹ Khinh… Nếu thì… em chẳng cần gì cả, trả hết cho chị , ở bên …”
Phan Cảnh Trì mỉm , dịu dàng lau chóp mũi Bạch Hinh: “Ngốc , em làm chịu từng năm khổ sở chứ? Vì em, hy sinh bao nhiêu cũng xứng đáng. Em yên tâm, tuyệt đối sẽ chạm Mỹ Khinh nữa. Trong lòng , chỉ em thôi…”
Bạch Hinh cắn môi, vẻ mặt khó xử: “ em thật sự sợ… Sợ chuyện năm xưa lộ … Anh Cảnh Trì, biết , em thường xuyên mơ thấy ác mộng… thấy chị Mỹ Khinh tố cáo bọn …”
“Hu hu… em nhà lao cải tạo một thì thôi , nhưng nếu cũng lôi theo thì… hu hu…”
“Hay là… để chị Mỹ Khinh thật sự mất sạch danh dự gả cho khác sớm một chút… cũng coi như bù đắp việc chị từng hôn nhân trọn vẹn… thấy …?”
Phan Cảnh Trì lập tức khựng .
“Để … để nghĩ đã.”
Khoảnh khắc , vẫn còn ảo tưởng – vẫn còn ngốc nghếch hy vọng sẽ nhớ đến tất cả những gì đã làm cho , sẽ cự tuyệt Bạch Hinh.
“Anh Cảnh Trì, thực sự nỡ lòng để em lộ chuyện nhà lao cải tạo ? Hu hu…”
Một lúc , Phan Cảnh Trì cắn răng nhận lấy lọ thuốc trong tay Bạch Hinh.
“Em yên tâm… sẽ để các em thất vọng. Anh sẽ đích thân tìm một đàn ông phù hợp gả Mỹ Khinh cho, để cô dám linh tinh ngoài nữa!”
Vừa , hai họ ôm chầm lấy , môi chạm môi chút do dự.
Tôi ngoài cửa, ngơ ngẩn cảnh tượng mắt, nước mắt từ lúc nào đã thấm đẫm cả khuôn mặt.
“Mỹ Khinh, em yên tâm… dù tin em, vẫn tin em là cô gái trong sạch nhất.”
“Mỹ Khinh, lấy nhé… sẽ khiến em trở thành hạnh phúc nhất đời, để em chịu thêm bất kỳ tổn thương nào nữa.”
“Mỹ Khinh, yêu nhất chỉ em…”
“Mỹ Khinh…”
Thì tất cả… đều là giả dối.
Tôi khổ một tiếng, chút hy vọng cuối cùng cũng bóp nát.
Phan Cảnh Trì – thực sự vì Bạch Hinh mà sẵn sàng hủy hoại tương lai của , đẩy đến bờ vực phát điên.
Tôi tuyệt vọng, từ tay áo lặng lẽ rút một phong thư tố cáo đã giấu kỹ nhiều năm.
Những năm qua, vẫn lén điều tra chuyện năm xưa.
Mỗi khi lần theo chút manh mối, đều liên quan đến Phan Cảnh Trì.
Tôi tin, cũng dám tin.
Tôi thuyết phục bản thân rằng chỉ cần sống yên hiện tại là .
điều đó nghĩa là từng chuẩn gì.
Lá thư – chỉ cần gửi đến thầy cũ của năm – chỉ thể làm rõ nỗi oan của , mà còn thể kéo cả Phan Cảnh Trì và Bạch Hinh xuống vực sâu.
Tôi kìm nén nỗi đau, lau sạch nước mắt mặt.
Khi định rời , tiếng chuyện trong phòng bỗng im bặt.
Cánh cửa bất ngờ kéo mạnh .
Phan Cảnh Trì cuống cuồng lao tới, siết chặt lấy tay , hoảng hốt hỏi: “Mỹ Khinh? Em… em ở đây? Em… em những gì ?”
Tôi bật lạnh lùng, ánh mắt xa lạ: “Phan Cảnh Trì, ngần năm… lừa thật thảm mà…”
4
Sắc mặt Phan Cảnh Trì bao giờ khó coi đến thế, nhưng giọng với cố ý dịu vài phần.
“Vợ , em hiểu lầm . Anh với Bạch Hinh trong sáng, giữa tụi từng xảy chuyện gì cả. Em thấy hết những gì đã làm cho em mà, thể oan uổng như thế chứ?”
“Chân em còn đau ? Anh đang định mua thuốc cho em đây. Anh dám chở em là vì sợ xóc nảy làm chân em nặng hơn. Nào, xuống , để xoa cho.”
Con gái cũng ló đầu lưng , chớp chớp mắt: “Mẹ ơi, mẹ chứ? Con thổi cho mẹ nè, thổi một cái là mẹ hết đau liền .”
Nếu là đó, khi hết những lời họ , lẽ vẫn sẽ vì chút dịu dàng mà ngu ngốc diễn tiếp cái vở kịch gia đình hạnh phúc.
bây giờ, đã tổn thương đến tận cùng, chẳng còn sức để duy trì chút mặt mũi nào nữa.
“Đủ ! Tôi rõ mồn một mấy chuyện với trong ! Phan Cảnh Trì, chẳng yêu Bạch Hinh đến chết sống ? Vậy thì thành cho hai , từ giờ sẽ bao giờ can dự cuộc sống của nữa!”
“Phan Tư Kỳ, con nhận Bạch Hinh làm mẹ ? Vậy thì mẹ con cắt đứt quan hệ máu mủ, thế là chứ gì?”
Phan Cảnh Trì bóp trán, tỏ bất lực, như thể làm phiền đến phát chán.
“Thôi nào vợ, năm đó còn trẻ dại mới phạm sai lầm. ít nhất, bao nhiêu năm sống với , đã từng bạc đãi em ngày nào ? Em còn làm ầm lên chuyện gì nữa?”
“Ngoan nào, về nhà với , coi như mọi chuyện từng xảy ? Dù em cũng chẳng thay đổi gì , thì ai cần em nữa?”
“Anh hứa sẽ đăng ký kết hôn với em, cũng cắt đứt với Bạch Hinh, là em yên tâm chứ?”
Bạch Hinh bên cắn môi, vẻ áy náy, cất giọng xin : “Xin chị Mỹ Khinh nha, vì em mượn Cảnh Trì nên chị giận ? Em với ý gì khác , bọn em là bạn từ nhỏ, chỉ đùa vài câu thôi mà, chị đừng nghĩ nhiều nha.”
“Thôi em ở nữa, khỏi làm phiền hai . Anh Cảnh Trì ở chăm sóc chị , em thật sự ý phá hoại tình cảm của hai mà…”
Cô che miệng, làm bộ tủi thân.
Xung quanh, y bác sĩ bắt đầu xì xào bàn tán: “Phan Cảnh Trì với Bạch Hinh chẳng một cặp ? Tôi thấy họ cùng đến bệnh viện, tình cảm lắm mà. Còn cái là ai ? Ăn mặc rách rưới, chẳng lẽ là tiểu tam đến phá đám khiến Bạch Hinh ?”
“Cái mặt thế mà đòi làm tiểu tam á? Nhìn giống giúp việc nhà Phan Cảnh Trì hơn đấy chứ, làm gì cửa để mắt tới.”
Bị bao dòm ngó, sắc mặt Phan Cảnh Trì càng lúc càng tệ, giọng cũng bắt đầu gắt gỏng hơn: “Đủ đấy, Liễu Mỹ Khinh! Em làm mất mặt đủ ! Vừa nãy xin em là thật lòng đấy. Về nhà , chuyện kết thúc tại đây!”
Phan Cảnh Trì quen tay kéo cổ tay , định lôi về như mọi khi, nhưng lần dứt khoát hất tay .
Nếu chịu đưa một chút bồi thường, ít nhất là nghiêm túc xuống thương lượng, sẽ đến mức xé toạc mặt mũi thế .
ngay cả khi sự thật đã bại lộ, vẫn nghĩ sẽ dễ dàng tha thứ, chỉ cần vài lời ngon ngọt là thể phủi sạch mọi tổn thương chịu.
Tôi ngẩng đầu thẳng , ánh mắt chỉ còn tàn tro lạnh lẽo.
“Chuyện sẽ dừng ở đây. Tôi sẽ tha cho , cũng sẽ tha cho Bạch Hinh. Cả hai … đừng hòng chạy thoát!”
5
Tôi kéo lê cái chân đang thương, tập tễnh bước ngoài.
Khuôn mặt Bạch Hinh tái nhợt vì lo lắng.
“Làm bây giờ, Cảnh Trì? Cô tố cáo bọn ? Công việc em vất vả lắm mới , nếu chuyện vỡ lở… sẽ em bằng ánh mắt thế nào? Không … tuyệt đối thể để xảy chuyện đó!”
Phan Cảnh Trì hờ hững nhướng mí mắt, giọng điệu khôi phục sự lạnh lùng vốn : “Cô làm gì bản lĩnh đến thế. Bây giờ em là cán bộ thôn , ai dám dễ dàng đắc tội với em? Cô chỉ đang dọa chúng thôi, trắng thì vẫn sợ bỏ cô mà .”
“Nếu mấy năm nay cô thật sự tìm bằng chứng gì, thì em tới vị trí hôm nay. Em đừng lo, chuyện năm đó xử lý sạch sẽ, để chút dấu vết nào.”
“Biết Liễu Mỹ Khinh chỉ thấy mất mặt, ngại em nên mới gượng gạo bỏ một . Chờ chút nữa về, chắc chắn cô đang ở nhà nấu cơm chờ . Dù giận đến thì cũng chẳng dám để con gái đói.”
Con gái toe, gật đầu lia lịa, còn níu lấy tay Bạch Hinh lắc lắc: “Mẹ con bỏ con . Con làm sai chuyện gì mẹ cũng tha hết, lần cũng thế thôi. Dì Bạch đừng lo nha.”
Hai họ cứ thế lạnh lùng khập khiễng rời , một ai ý định đỡ một tay.
giờ đây chẳng còn để tâm nữa.
Thứ , là đòi tất cả những gì từng cướp mất.
Tôi nuốt vội hai viên thuốc giảm đau, đó dùng số tiền cuối cùng trong để mua một tấm vé tàu đến tỉnh thành.
Suốt chuyến , cố gắng chịu đựng cơn đau nơi đầu gối, nhưng đến khi gõ cửa căn nhà quen thuộc, trông thấy thầy từng yêu thương như con ruột, thể nào kiềm chế nổi cảm xúc nữa.
“Cô… cô giáo Tần… em đến tìm cô đây.”