Vụng Trộm Thì Nên Giấu - Chương 6
“ nghĩ thế. Người yêu mới là kẻ thứ ba.”
Tề Tiên Nhi mặc váy cưới, đường hoàng bước trung tâm sân khấu, phía là bạn bè và thân hậu thuẫn.
Toàn thể hai họ nhà Cố – Dương xôn xao, hả hê, thở dài.
Cố Niệm Phi sững , trợn mắt Tề Tiên Nhi, túm lấy tay cô : “Là em gửi hết cho Tử Quy? Tại ?!”
Tề Tiên Nhi giật tay , ánh mắt si mê: “Tại ư? Vì em yêu ! Em chia sẻ với bất kỳ ai!”
Cô sang phía mọi , chỉ thẳng : “Mọi thấy ? Cố Niệm Phi chọn . Anh yêu , nên mới thể làm mọi chuyện cùng . Những điều đó Dương Tử Quy bao giờ cho !”
Tôi suýt buồn nôn màn giả vờ đáng thương kiêm lật lọng của cô .
vì đám ủng hộ, tiếng của nhà họ Dương và nhà họ Cố lấn át.
Song… lời cô dứt, liền ăn ngay một cái tát trời giáng – từ Cố Niệm Phi.
Tề Tiên Nhi hoảng hốt ôm bụng: “Anh yêu… dù giận, cũng nghĩ tới đứa bé trong bụng em chứ!”
Cố Niệm Phi , vẻ mặt tuyệt vọng quỳ sụp xuống mặt , khẩn cầu: “Tử Quy, chuyện hôm nay… để giải thích ? Mình cứ làm xong nghi lễ đã…”
Tôi lắc đầu, lôi hai tờ giấy từ trong túi.
Một là kết quả siêu âm thai của Tề Tiên Nhi, tờ còn là giấy chứng nhận phá thai của .
“Đây là món quà thứ hai… dành cho .”
Toàn hội trường chấn động.
Không ai ngờ sẵn sàng hi sinh danh dự, chỉ để phục thù.
Cố Niệm Phi run rẩy, túm lấy tay , gào lên: “Không thể nào! Em dối! Nói với đây sự thật!”
Tôi hất tay : “Dĩ nhiên là thật. Ngày đưa bạn gái cũ khám thai, dối là cùng khách hàng… cũng đang đến khám, vì nghĩ thai.”
“Và đã thấy — tay trong tay với ‘khách hàng nữ’ đó – chính là bạn gái cũ của , ?”
Cố Niệm Phi sụp đổ, bệt đất, nức nở, túm lấy ống quần , van xin: “Tử Quy, xin em tha thứ! Anh Tề Tiên Nhi mê hoặc… Anh sẽ đuổi cô , bắt cô phá thai!”
“Chúng còn trẻ, thể con. Em sinh cho , sẽ nuôi nó thật …”
Mặt dày!
Tôi từng thấy đàn ông nào mặt dày và độc ác như .
Hai sinh mệnh, bỏ là bỏ?
Có lẽ… đây mới chính là bộ mặt thật của Cố Niệm Phi mà từng thấy rõ.
Lúc nào đó, Tề Tiên Nhi bước , giơ cao sổ đăng ký kết hôn trong tay: “Dương Tử Quy, kỹ ! Người kết hôn với Niệm Phi là . Còn cô – cô chỉ là tiểu tam phá hoại gia đình khác!”
Tôi sững sờ.
Tôi nhớ rõ – lúc đăng ký kết hôn, say rượu và cứ mơ màng theo Cố Niệm Phi.
Nếu lời Tề Tiên Nhi là thật – nghĩa là Cố Niệm Phi từng ly hôn, và đã dùng sổ ly hôn giả để lừa .
như từng – ngoài căn biệt thự đó , tất cả mọi thứ đều là giả.
Tình cảm – giả.
Hôn nhân – giả.
Quà cáp – giả.
Vậy thì… còn thứ gì thể tin ?
Máu dồn lên não, nôn một ngụm máu, cả ngã ngửa về .
Rất may, một vòng tay ấm áp đỡ lấy .
Phía , Cố Niệm Phi và Tề Tiên Nhi đã bắt đầu ẩu đả, nhưng vẫn tránh bụng cô , dám tay nặng.
Tôi lạnh, nhưng trong lòng một dự cảm bất an rõ rệt.
Quả nhiên, Tề Tiên Nhi mở miệng, từng câu như dao cắm thẳng tim :
“Dương Tử Quy, chẳng cô hơn mỗi gia thế thôi ?”
“ giờ, nhà họ Dương của cô đã giữ nổi nữa , giá trị thị trường tụt dốc phanh đúng ?”
“Còn tập đoàn Cố thị – hiện tại đã trong tay .”
“Tôi thể nuốt trọn nhà họ Dương bất cứ lúc nào!”
“Đến lúc đó, cô sẽ là con chó chân !”
14
Lời Tề Tiên Nhi dứt, liền thấy sắc mặt bố mẹ tối sầm .
Lúc đó đã hiểu – những gì cô đều là thật.
Thật ngờ, trong một bước sơ suất, để Cố Niệm Phi – kẻ ích kỷ đến cực điểm – chuyển nhượng bộ cổ phần công ty cho Tề Tiên Nhi.
“Tiên Nhi, em làm ? Em dừng tay ngay! Đây là công ty của , em thể qua mặt ?”
Tề Tiên Nhi chẳng thèm đóng kịch nữa, rút một hợp đồng chuyển nhượng cổ phần, rõ ràng từng chữ: “Ông Cố Niệm Phi tự nguyện chuyển nhượng bộ cổ phần cho bà Tề Tiên Nhi.”
Cô nhạt, sang Cố Niệm Phi: “Ngoan thì cho miếng cơm ăn, còn … sai đánh gãy chân cũng . Dù , giá trị của đã hết.”
Cố Niệm Phi quỳ sụp xuống, bật như đứa trẻ: “Thì … em lợi dụng để bôi nhọ nhà họ Dương, mượn tay truyền thông hạ thấp giá cổ phiếu, nhân cơ hội thâu tóm công ty…”
Tề Tiên Nhi cúi , hôn lên trán một cái: “Thông minh đấy. Tối nay thưởng cho lên giường với .”
cô vui mừng quá sớm.
Vì lúc — tặng luôn món quà thứ ba.
Tấm phông nền với tên “Dương Tử Quy & Cố Niệm Phi” gỡ xuống, thay đó là “Dương Tử Quy & Phó Tâm Minh”.
Ngay đó, hai nhà Dương – Phó tổ chức họp báo tuyên bố: Chính thức hợp tác sâu rộng tại Thanh Thành.
Cổ phiếu cả hai bên đồng loạt tăng vọt.
Tôi bước tới bên cạnh Tề Tiên Nhi, mỉm đầy ẩn ý: “Quà tặng thứ ba, hai thấy thích chứ?”
Tề Tiên Nhi nghiến răng, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh: “Thì chứ? Chỉ cần còn tập đoàn Cố thị, sớm muộn cũng nuốt trọn cả nhà họ Dương lẫn nhà họ Phó!”
“Cô còn cơ hội nữa .”
Giọng Phó Tâm Minh vang lên, theo là mấy cảnh sát bước hội trường.
“Cô Tề Tiên Nhi, mời cô theo chúng về đồn. Tập đoàn Cố thị điều tra vì trốn thuế, nợ công trình trả.”
Tề Tiên Nhi tái mặt, níu lấy Cố Niệm Phi, hét lớn: “Cố Niệm Phi! Giải thích ! Sao tài khoản công ty trống rỗng?!”
Lúc , Cố Niệm Phi còn gì để che giấu: “Cô nghĩ vì vội cưới Dương Tử Quy? Vì nhà họ Dương, công ty trụ nổi! Vậy mà cô – một con ngốc – phá nát lễ cưới, còn tự khai chuyện giả giấy kết hôn, cô đúng là… ngu ai sánh bằng!”
“Hết … tất cả đều mất. Cô hài lòng ?”
“Cô thích tiền chứ gì? Giờ mọi khoản nợ công ty, cô tự mà gánh.”
Mắng xong, bỏ , sẵn sàng bán sạch tài sản để trả nợ vì đứa con trong bụng Tề Tiên Nhi.
Còn Cố thị chính thức phá sản.
Tề Tiên Nhi tuyên án ba năm tù giam, nhưng vì mang thai nên hoãn thi hành án ba năm.
Tôi tưởng thế là kết thúc.
Ai ngờ – Cố Niệm Phi vẫn mặt dày tìm đến .
Tôi vốn định gặp, nhưng lì như cao su, suốt ngày canh biệt thự nhà , ảnh hưởng cả sinh hoạt gia đình.
Trước khi gặp, đã chuẩn sẵn mọi thứ.
Khi gặp Cố Niệm Phi, suýt nhận – gầy rộc, tiều tụy đến mức thua cả ăn mày ngoài phố.
Thấy bước , kích động như trẻ con kẹo, run rẩy đưa một cuốn sổ màu xanh: “Vợ , … ly hôn với cô . Giờ còn gì ngăn cách chúng nữa…”
Vừa dứt, ngất xỉu, vẫn quên bám chặt lấy ống quần .
Cố Niệm Phi – dù làm gì – cũng đã bào mòn sạch lòng tin và sự kiên nhẫn của .
Vì nhân đạo, lấy điện thoại gọi cấp cứu.
cầm máy, từ góc khuất bỗng lao một phụ nữ đầu tóc rối bù, lao tới túm lấy tay , định tát thẳng mặt…
Cô vẫn gào lên ngừng: “Dương Tử Quy, con đàn bà đê tiện, còn dám dụ dỗ chồng tao, tao đánh chết mày!”
Tôi khách khí, lập tức đẩy cô .
Cô ngã xuống đất, chạm đất đã thấy máu chảy loang , lập tức hét toáng lên: “Nhà họ Dương ỷ thế hiếp , đánh cả phụ nữ mang thai chảy máu! Còn pháp luật ?!”
Chưa đầy một phút, ngoài cổng biệt thự đã cả đám ùa , chính là đám bên nhà họ Tề từng làm loạn trong lễ cưới đó.
Tay ai cũng cầm gậy gộc, bao vây cả biệt thự.
“Phải bồi thường! Nhất định bồi thường!”
“Nhà họ Dương giàu thế, ít nhất trả cho con gái một triệu… , một trăm triệu!”
“Còn tính cả phí tổn thất tinh thần, nghỉ làm! Năm chục triệu bớt xu nào!”
Tôi lạnh lùng ngắt lời: “Tề Tiên Nhi, cô tự ý xông nhà khác, chỉ là phòng vệ chính đáng. Tất cả đều camera ghi .”
“Còn mấy đánh phụ nữ mang thai? Nói cho sang mồm, thật là định giở trò đòi tiền.”
“Muốn đòi một trăm triệu? Mấy biết tội lừa đảo số tiền đó thì tù bao lâu ? Ngồi cả đời đấy!”
Cả đám lập tức sững sờ, ngước thấy camera trần nhà, ai dám hó hé nữa.
Chỉ chớp mắt, đám nhà họ Tề đã rút lui sạch sẽ như ong vỡ tổ.
Lúc , tại hiện trường chỉ còn Tề Tiên Nhi và Cố Niệm Phi đang đất.
Thấy tình thế , Tề Tiên Nhi rút dao lao thẳng về phía .
Ngay trong khoảnh khắc nguy cấp , một bóng chắn mặt .
Là Cố Niệm Phi.
Lưỡi dao đâm thẳng ngực , xuyên tim, nhưng vẫn nở nụ nhẹ với : “Tử Quy… kiếp nợ em quá nhiều… kiếp , để đến tìm em chuộc …”
Tôi chằm chằm , trong mắt một chút thương xót, chỉ lạnh nhạt mở miệng: “Không cần. Kiếp , chúng đừng gặp .”
Cảnh sát ập , họ là xe cấp cứu.
Cố Niệm Phi cuối cùng vẫn qua khỏi.
Trước khi chết, xin gặp lần cuối, từ chối.
Tề Tiên Nhi bắt giam vì tội cố ý giết , lĩnh án chung thân.
Nửa năm , và Phó Tâm Minh tổ chức hôn lễ.
Anh tặng bộ tài sản làm của hồi môn.
chỉ mỉm , trả một câu:
“Một đời một , ai phản bội sẽ xe tông chết.”
Một năm , sinh một bé gái.
Khi định bế con lên, ngoài cửa vang lên tiếng hát nhẹ của một bé gái: “Khi hoa dương tàn, Tử Quy cất tiếng, Nghe tin Long Tiêu đã đến Ngũ Khê. Gửi lòng sầu theo trăng sáng, Cùng rong ruổi đến Dạ Lang Tây.”
Tôi ngẩng đầu, thấy một bé gái trong trung đang vẫy tay chào .
Tôi nhận ngay – đó chính là đứa con kịp chào đời năm đó.
“Con ơi… là mẹ với con.”
Con bé vẫn mỉm vẫy tay, như đang : “Con trách mẹ . Con chỉ đầu thai vội, tận mắt thấy em trai hoặc em gái chào đời.”
“Giờ tâm nguyện con đã xong, con thể đầu thai .”
Ánh sáng tan dần, đã đến ướt đẫm cả ga trải giường.
Sau , kể chuyện cho Phó Tâm Minh .
Anh trầm ngâm : “Vậy đặt tên con là Dương Tư Vũ, ?”
Hai năm , mang thai.
Là một bé gái.
Kỳ lạ là – bé giống hệt đứa trẻ trong ký ức .
Tôi biết, con bé đã tìm .
Từ đó về , và Phó Tâm Minh đã dồn hết tất cả yêu thương cho hai đứa con gái.
(Hết truyện).